Chương 1
Bạn trai của bạn cùng phòng chiều cô ta lên tận trời, chỉ cho cô ta uống nước khoáng được vận chuyển từ Pháp về bằng đường hàng không, ăn những món ăn dinh dưỡng được chế biến đặc biệt.
Thật không ngờ rằng đây chính là đang nuôi “áo x/á/c”, nuôi đủ số ngày sẽ l/ột sống da của cô ta, đem mặc lên người thì có thể giúp cho á/c q/uỷ đi lại được dưới ánh mặt trời.
Tôi nhắc nhở bạn cùng phòng rằng bạn trai cô ta không phải con người, nhưng cô ta lại nói là do tôi gh/en tỵ với cô ta.
Cho đến khi bị dâng lên đàn tế, lúc đó cô ta mới quỳ xuống c/ầu x/in tôi c/ứu giúp.
___
Ngày đầu tiên nhập học ở trường đại học, tôi đã gặp “bạn cùng phòng nổi bật” trong truyền thuyết.
Khi đó mấy người chúng tôi đến trước để dọn dẹp, bỗng dưng có một x/á/c ướp hình người xông vào dọa chúng tôi sợ mất mật.
Lạ là, đằng sau x/á/c ướp hình người đó là bốn người mặc đồ đen.
Một người xách hành lý cho cô ta.
Một người trải ga giường cho cô ta.
Một người phủi ghế cho cô ta ngồi.
Một người tay chân nhanh nhẹn chạy ra tháo cửa sổ phòng ký túc xá, thay vào đó bằng một tấm rèm che nắng.
Ban ngày ban mặt, bỗng dưng trong phòng tối om lại.
Tôi cau mày rồi bật đèn lên.
Tiểu thư “x/á/c ướp” tháo mũ che nắng trên đầu xuống, để lộ ra khuôn mặt ban đầu.
Là một cô gái xinh đẹp nhưng có làn da trắng như bị bệ/nh.
Cô ta ho nhẹ, quản gia đằng sau liền nói: “Tiểu thư nhà chúng tôi bị dị ứng ánh nắng, không được nhìn ánh nắng, nên từ giờ trở đi, phòng ký túc xá này không được mở rèm cửa.”
Tôi quay sang nhìn mấy đứa bạn cùng phòng, ai cũng đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt của nhau.
Sốc thật —— Đúng là được mở mang tầm mắt.
Lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên thấy một người nói ra yêu cầu vô lý mà không biết sợ.
Tôi phản đối đầu tiên: “Phơi nắng bổ sung dinh dưỡng, bồi bổ dương khí, không được phơi nắng thì ch*t mất.”
Lưu Vân Vân nằm tầng trên cũng phản đối: “Bạn gì ơi, cậu bị dị ứng ánh nắng, nhưng ở cùng phòng với mọi người, điều này cũng bất tiện với cậu, đúng chứ? Nếu cậu thuê nhà ở ngoài sẽ tiện hơn mà?”
Tiểu thư “x/á/c ướp” liếc xéo bọn tôi, ho nhẹ một cái giống như Hoàng hậu tôn quý.
Ngay lập tức, người mặc đồ đen đằng sau cô ta đưa cho bọn tôi mỗi người một cái thẻ.
“Mỗi một thẻ có 10.000 tệ, mật khẩu là sáu số 1.”
“Coi như là tiền bồi thường cho mọi người vì tiểu thư nhà chúng tôi không thể nhìn ánh nắng.”
Bọn tôi cầm thẻ, miệng c/âm như hến.
“X/á/c ướp” lạnh lùng nói: “Được ở cùng phòng với tôi là phúc phần của các cậu, mong sau này các cậu biết trân trọng phúc phần. Nếu không phải bạn trai tôi không khuyên, còn lâu tôi mới ở cùng các cậu. Nhận được tiền rồi thì biết phải làm như nào rồi chứ? Tôi sẽ là chủ của phòng ký túc này, ok không?”
Lúc này, người mặc đồ đen gọi người mang hai thùng nước khoáng đến phòng chúng tôi.
Khiến cho ký túc xá đã vốn chật chội, nay lại càng chật hơn.
Người mặc đồ đen nói: “Tiểu thư nhà chúng tôi uống nước riêng, để không trở nên quá đặc biệt, mong mọi người hãy uống nước giống tiểu thư.”
Tiểu thư “x/á/c ướp” nói thêm: “Đây là nước vận chuyển từ Pháp về bằng máy bay đấy, nếu không phải ở cùng phòng với các cậu, chắc cả đời này các cậu cũng không được uống, các cậu may mắn lắm đấy.”
Khó chịu thật, nhưng nhìn số tiền 10.000 tệ, bọn tôi lại im lặng.
Chẳng mấy chốc, cả nhóm tân sinh viên chúng tôi nổi kh/ùng lên vì “bạn cùng phòng nổi bật”.
Tin đồn của cô ta truyền đi khắp nơi.
Cô ta tên Mục Khả Khả, đến từ thị trấn nhỏ không mấy tiếng tăm và có điểm số vượt qua điểm trúng tuyển vào ngành của bọn tôi.
Còn lại thì không rõ.
Lúc đầu, mọi người cảm giác cô ta đang giả vờ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, một nam sinh đã tung ảnh chiếc xe đưa cô ta đến trường, đó là mẫu xe mới nhất của Porsche.
Có một nữ sinh sành đồ hiệu nhận ra quần áo của “x/á/c ướp” được làm bởi một nhà thiết kế nổi tiếng, trị giá lên tới 6 số.
Mà trang sức cô đeo đều là ngọc bích, cộng vào là 8 số.
Tôi và mấy người bạn cùng phòng cúi đầu nhìn tin nhắn trong nhóm, rồi lại ngẩng đầu lên và hít một hơi thật sâu.
Bọn tôi nhận ra, tiểu thư họ Mục không phải chỉ là cái danh hão, mà là công chúa hàng thật giá thật.
Nhưng tôi tò mò, một công chúa chính hiệu như thế thì sao phải ở ký túc xá.
Cho đến khi tôi uống “nước khoáng từ Pháp” do công chúa mang đến.
Tôi chỉ mới uống hai ngụm đã cảm thấy như có ng/uồn nước mát lạnh chảy vào bên trong cơ thể, không khỏi rùng mình.
Lúc này tôi bỗng phát hiện ra, nước uống này vốn dĩ không phải vận chuyển từ Pháp về bằng máy bay, mà là thứ nước cực âm được tinh chế từ nước hồ lạnh lẽo ở một nơi có núi non và nắng ấm.
Người bình thường uống nước này sẽ có hại, chỉ có luyện chế tà thuật mới dùng đến.
Nghĩ đến bộ quần áo x/á/c ướp mà công chúa mặc, không có dấu vết của ánh sáng mặt trời, khả năng đ/áng s/ợ nhất mà tôi có thể nghĩ đến là —— Có người đang luyện chế “Vải liệm”, mà Mục Khả Khả chính là người cung cấp “Vải liệm”, hoặc còn gọi là nguyên liệu.