Chương 10

万泉寺超人
Cập nhật:
Mục Khả Khả xúc động đến mức rơi nước mắt. Phùng Sảng cũng hưng phấn nhìn những thứ đó, là người đầu tiên vui vẻ nói: “Tôi mặc kệ các cậu, tôi sẽ ở lại đây, không phải vì những món quà này, mà là vì Khả Khả, tôi đã coi cậu ấy là bạn rồi. Còn về lời nói dối của Diệp Xuân Ni, có ng/u mới tin.” Những người khác cũng giống cô ta, đều bày tỏ ý định ở lại. Chỉ có Lưu Vân Vân chưa lên tiếng. Mục Khả Khả nhìn Lưu Vân Vân: “Thuyền sẽ không quay về chỉ vì một mình cậu đâu, nếu cậu coi tôi là bạn thì ở lại đây, không cần làm bạn với đồ ng/u xuẩn Diệp Xuân Ni nữa. Nếu vẫn muốn làm bạn với Diệp Xuân Ni, thì cậu không cần tham gia vũ hội đâu, tôi sẽ bảo người khác đưa cậu vào phòng nghỉ ngồi, nếu cậu chọn như thế, từ giờ trở đi chúng ta không còn là bạn nữa.” Lưu Vân Vân do dự nhìn tôi, cuối cùng ngẩng đầu nói: “Xin lỗi.” Mục Khả Khả đắc ý nhìn tôi. Cúp máy. Trong lòng tôi như hóa đ/á. Thường Đại Lập bất lực nhìn tôi: “Chị à, bọn họ ng/u ngốc như thế, không c/ứu nổi đâu.” “Hay quay về nhé?” Tôi liếc anh, chưa kịp nói gì, điện thoại thông báo có tin nhắn do Lưu Vân Vân gửi tới. Cậu ấy nói rằng cậu ấy tin tôi. Nhưng sợ làm phật ý mọi người nên đành c/ắt đ/ứt liên lạc với tôi. Tôi khen Lưu Vân Vân thật thông minh. Tôi nói với Lưu Vân Vân về nghi thức luyện chế “Vải liệm” —— Trận Tụ Âm buộc phải đủ có 6 cô gái làm lễ h/iến t/ế, sau đó đặt 6 cô gái ở vị trí đã định, cuối cùng gi*t họ vào thời điểm chính x/á/c. Nên cậu ấy phải trốn đi ngay, trốn càng lâu càng tốt. Lưu Vân Vân nói với tôi cậu ấy đang trốn trong nhà vệ sinh, nhưng bên ngoài có vệ sĩ. Đương nhiên, trốn chưa được bao lâu thì vệ sĩ gõ cửa từ bên ngoài, hỏi sao cậu ấy chưa ra ngoài, bữa tiệc ở ngoài sắp bắt đầu rồi. Lưu Vân Vân nói cậu ấy bị tiêu chảy. Rõ ràng là cậu ấy không thể trốn trong nhà vệ sinh lâu được. Tôi nghĩ một lúc rồi nói với cậu ấy, lát nữa cậu ra ngoài cùng vệ sĩ, đến nơi làm lễ tế thì phải nghĩ cách làm hỗn lo/ạn, đảo lộn vị trí của mọi người. “Rồi nhân lúc hỗn lo/ạn, trước khi tôi đến, kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.” Lưu Vân Vân rất sợ. Tôi nói với cậu ấy: “Đừng sợ, ông trời sẽ c/ứu người tự biết c/ứu mình, cậu có thể tin tôi, có nghĩa ông trời đã đứng về phía chúng ta rồi. Cậu hãy làm theo những gì tôi nói, chắc chắn sẽ thành công.” Lời nói của tôi đã tiếp thêm động lực cho Lưu Vân Vân. Tiếp theo, tôi dạy Lưu Vân Vân cách tạo ra sự hỗn lo/ạn. Trước khi vệ sĩ phá cửa, cậu ấy hít một hơi, nắm ch/ặt tay rồi đi ra ngoài. Cậu ấy lên boong tàu. Quả nhiên mọi người đã đứng theo vị trí của trận Tụ Âm. Chỉ thiếu mình cậu ấy. Lưu Vân Vân lấy điện thoại ra rồi làm theo cách tôi bảo, bỗng nhiên chụp ảnh Lý Thanh Bách rồi hét lên: “Anh ta sợ đèn flash, anh ta không phải người.” Nói xong, cậu ấy chạy đi. Đúng như dự đoán, Lý Thanh Bách bị ánh sáng chói lóa kí/ch th/ích và phát ra tiếng hú đ/áng s/ợ không giống tiếng người. Mọi người sợ khiếp vía, bỏ chạy tán lo/ạn. Lưu Vân Vân vừa chạy vừa khóc, cậu ấy nói với tôi, người ch*t sống lại đã nổi đi/ên thật rồi, anh ta vừa cắn đ/ứt cổ của người mặc đồ đen. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng hét của Lưu Vân Vân. Hình như điện thoại bị rơi xuống đất. Tôi cố gắng gọi Lưu Vân Vân nhưng cậu ấy không đáp lại. Nhưng trong điện thoại không có giọng nói, chỉ nghe thấy tiếng hỗn lo/ạn trên boong tàu. Có tiếng hét chói tai của các cô gái và tiếng gầm rú của người ch*t sống lại, giống như địa ngục trần gian.