Chương 15
Vượt qua cửa ải của những người mặc đồ đen, chúng tôi đi về phía thầy mo.
Thầy mo cau mày, vừa niệm chú vừa ra lệnh cho những người mặc đồ đen phải bắt được chúng tôi bằng mọi giá.
Tất cả những người mặc đồ đen bỗng dừng động tác trong giây lát để bao vây tôi và Thường Đại Lập.
Tôi lo lắng đến mức đầu óc trống rỗng, thầm nghĩ rằng tai họa này lớn đến mức hôm nay tôi có thể ch*t vào thời điểm này.
Vào thời khắc quan trọng, Thường Đại Lập huých tay vào người tôi bảo tôi đừng sợ.
“Chị, đừng nói nữa, em có [Bùa lương cao], đảm bảo hữu dụng!”
Tôi chưa kịp hiểu “Bùa lương cao” là gì, Thường Đại Lập hét to: “Lão già ch*t bầm đấy cho các người bao nhiêu? Tôi cho gấp đôi!”
Đám người mặc đồ đen vốn là hung thần á/c sát, đột nhiên cùng nhau do dự trong giây lát.
Nhìn bước chân họ khựng lại, tôi ôm trán, kinh ngạc nhìn Thường Đại Lập: “Làm thế cũng được à?”
Thường Đại Lập nói khẽ: “Chị hai à, cả ngày chị chỉ tu đạo, không biết đi đường tắt ở thế gian. Cái này gọi là [Sức mạnh của đồng tiền] đấy!”
Thầy mo thấy vậy, đành phải niệm chú và hứa: “Tôi sẽ trả gấp ba để các người gi*t hai đứa chúng nó!”
Thường Đại Lập giơ tay hô lên: “Gấp bốn! Tôi hứa, chỉ cần tối nay tôi lên bờ bình an, các anh em ở đây sẽ trở thành vệ sĩ thường trực cho tập đoàn Thường Thị của tôi từ ngày mai, được trả năm loại bảo hiểm, 60 tuổi về hưu, nói được làm được!”
Tuy một lòng tu đạo, nhưng tôi cũng không phải kẻ ngốc.
Tôi thừa nhận, trong thời đại kinh tế suy thoái như hiện nay, [Bùa lương cao] của Thường Đại Lập vô cùng hữu dụng.
Ngay khi thần chú năm loại bảo hiểm được tung ra, đám người mặc đồ đen cùng nhau quay lại, cúi đầu với thầy mo: “Xin lỗi đại sư, thật sự cậu ấy đã trả cho chúng tôi quá nhiều.”
Chắc thầy mo chưa gặp trường hợp như thế này bao giờ.
Ông ta sợ xanh mặt, vội vàng nói với tôi: “Chúng ta là người trong đạo, chắc cô cũng biết, nếu tối nay không thể luyện chế [Vải liệm] thành công, người ch*t sống lại sẽ trở thành thây m/a, tất cả mọi người đều sẽ ch*t!”
Nhưng đúng là như thế thật.
Màu m/áu gần chiếm hết ánh vàng của mặt trăng, người ch*t sống lại vốn nằm bất động dưới đất, lúc này đã bắt đầu vặn vẹo.
Tôi tức gi/ận, bảo thầy mo niệm chú: “Giải quyết đống hỗn độn của ông đi, gi*t anh ta là được.”
Thầy mo nói to: “Giải quyết rồi thì có tác dụng gì? Tôi cũng chỉ là người nhận tiền rồi làm việc, giải trừ tai họa cho người khác…”
Bỗng ông ta không nói gì nữa.
Là vì người mặc đồ đen và Thường Đại Lập đã giữ ch/ặt hai tay của thầy mo từ sau lưng, ném ông ta đến chỗ người ch*t sống lại.
Tôi vội dán một lá bùa lên người người ch*t sống lại, phong ấn sức mạnh trong cơ thể anh ta.
Anh ta không cử động nữa.