Chương 11: Che chắn
Thẩm Tình đỏ mặt, sau đó gật đầu. Cô không muốn lừa dối Hứa Khải dù là chuyện nhỏ nhất.
Hứa Khải híp mắt lại, cười khẽ. Thỏ ngốc đang nghĩ gì thế kia, thật là ngoan, còn rất dễ xấu hổ nữa, còn ngoan như cả em bé. Sao lại có người ngoan ngoãn, mềm yếu như thế này chứ. Ham muốn chinh phục và bảo vệ của Hứa Khải dâng lên, hân nghĩ ngoại trừ hắn đừng hòng có ai thấy được gương mặt yếu đuối này.
Hứa Khải dồn Thẩm Tình vào tường, sau đó chống tay lên tường, nghiêng đầu nhìn Thẩm Tình bằng ánh mắt mê hoặc. Thẩm Tình tim đập thật nhanh, ánh mắt lúng túng nhìn gương mặt đẹp trai của Hứa Khải, màu đỏ trên gương mặt càng thêm đậm lan xuống cổ.
Thẩm Tình ấp úng.
"Cậu, cậu...cậu thả mình ra."
Hắn cười cười, không những không thả mà còn ép sát hơn, gương mặt hai người chỉ cách vài centimet.
"Sao thế? Tim đập nhanh thế?"
"Mình...mình không biết."
Thẩm Tình không biết cô càng mềm yếu, càng ngoan thì Hứa Khải càng muốn khi dễ muốn bắt nạt cô.
"Để tôi xem nào."
Nói rồi, Hứa Khải cởi nút áo đồng phục của cô ra, hắn biết chắc cô sẽ không phản kháng, mà cô cũng không có sức để phản kháng hắn. Nút áo thứ ba được cởi ra, chiếc áo ngực trắng lộ ra, thứ trắng muốt ấy bao lấy hai luồng thuồng khiết, mỏng manh, nó tạo ra một vực sâu thăm thẳm khiến hắn điên cuồng muốn xông vào. Chiếc áo ngực dường như quá nhỏ bé, nó không đủ sức chỉ có thể bảo vệ lấy một phần. Phần ngực trắng nõn đẫy đà lộ trong không khí thật sự rất giống màu trắng thuần khiết của thỏ non. Nổi bật nhất là dấu vết mà hôm qua hắn để lại, từng vết xanh đỏ, đến dấu cắn khiến hắn có cảm tưởng thân thể này chính là của hắn, chỉ có hắn mới có quyền chà đạp khi dễ. Hứa Khải điên tiết, cúi xuống mút lấy phần thịt kia.
"A..."
Thẩm Tình bất ngờ kêu lên. Cô không tin được nhìn cái đầu dưới ngực mình, trong lòng cô thầm vui vẻ, Hứa Khải như vậy là thích cô đúng không? Ít nhất là thích thân thể của cô.
Làn da mềm mại tinh tế mỏng manh bị chà đạp, mút mát dần đỏ lên rồi chuyển sang màu tím xanh. Dấu vết mới đè lên dấu vết cũ. Thẩm Tình chỉ ngầm lẳng lặng hưởng thụ sự cao trào này.
Hứa Khải sau khi đã hôn đủ liền nhả ra, không thể không cảm thán.
"Thật mềm."
Thẩm Tình đỏ mặt, cô hôm qua cũng vô tình sờ thử, cô cảm thấy rất mềm nhưng so với cảm giác bàn tay của cậu ấy còn mềm hơn.
"Tay cậu, tay cậu mềm hơn."
Câu nói này của Thẩm Tình hoàn toàn chọc cười hắn, hắn khẽ nói.
"Ngực của em mềm hơn so với những người tôi đã thử qua."
Cậu ấy đã từng sờ qua người khác ư? Vậy cô là người thứ mấy? Cô tưởng tượng hôm qua hắn mới sờ cô, hôn cô xong thì liền sờ người khác. Cảm xúc tiêu cực ùa đến, mắt Thẩm Tình thấy cay cay, hốc mắt ừng ực nước.
"Vậy cậu, cậu còn sờ ai nữa không?"
Giọng mũi của Thẩm Tình rất nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe được.
"Tôi không biết."
Thẩm Tình sững sờ, vậy là sờ rất nhiều người ư? Nước mắt Thẩm Tình chảy xuống. Cảm giác oan ức cùng chua xoa tràn ngập, trái tim của cô liền một trận đau nhức.
"Cậu, cậu đừng sờ người khác được không?"
Thẩm Tình không muốn cũng không thích nhưng cô không có quyền yêu cầu, chỉ có thể oan ức cầu xin hắn. Hắn mới phát hiện ra Thẩm Tình là cô ngốc dễ lừa. Ý cười trong mắt càng nồng đậm. Hắn nói.
"Tại sao?"
Thẩm Tình hít mũi, cái mũi nhỏ nhắn của cô cũng ửng đỏ lên rồi, đôi mắt đỏ hoe ướt nhẹp.
"Vì mình...mình..."
Chưa kịp nói xong, tiếp mở cửa mạnh trực tiếp thu hút chú ý của hai người. Chu Ninh cảm thấy kỳ lạ nên mới đi tìm Hứa Khải, hắn tìm mãi cũng chẳng thấy hắn ở đâu, chỉ còn có sân thượng thôi. Chu Ninh mang theo nghi hoặc nếu Hứa Khải hút thuốc hay gì đó chỉ cần ở trong phòng vệ sinh được rồi, cần gì ở trên này.
Chu Ninh vừa mở cửa liền thấy Hứa Khải đang nói chuyện với cô gái nào đó, mà hai người lại ở trong tư thế ám muội. Chu Ninh không nhìn ra cô gái đó là ai, cơ thể to lớn của Hứa Khải che mất gương mặt của cô gái nhỏ, hắn chỉ có thể thấy được đôi chân trắng muốt thôi.
"Đệt mợ."
Quả nhiên là hẹn hò mà hai người còn làm cái tư thế ám muội kia nữa.
Hứa Khải quay đầu thấy thằng bạn chí cốt của mình đứng ngay cửa mà nhìn hắn, chết tiệt, phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Thẩm Tình cũng muốn nhìn xem đó là ai, cái đầu nhỏ muốn ra ngoài nhưng Hứa Khải đã chặn lại, hắn ôm lấy cô, che hết cơ thể Thẩm Tình, hắn nói nhỏ.
"Em đừng nhìn."
Sau đó hắn không quay lại mà nói.
"Cút xuống phía dưới."
Chu Ninh cũng xấu hổ biết mình phá hỏng chuyện tốt của Hứa Khải liền đi xuống ngay tức khắc.
Hắn cài nút áo lại cho Thẩm Tình may mắn lúc nãy hắn còn chưa làm gì quá. Chu Ninh cũng không thấy được cô ấy, nếu không hắn sẽ bị đám bạn làm phiền chết mất.
Xong xuôi, hắn quay đi thì bị cô kéo tay lại, Thẩm Tình ngập ngừng, cúi đầu nói.
"Cậu muốn đi à?"