"Y Y, Y Y, em sao vậy?" Đông Phương Thiên Hàn luống cuống ngồi dậy, không biết phải làm thế nào.
"Đi ra! Đi ra bên ngoài! Tôi đau bụng quá!" Côn thịt vẫn còn ở sâu bên trong mật động làm bụng cô lại càng cảm giác căng trướng, tắc nghẽn.
Anh liền khẩn trương rút ra,"Y Y, em sao vậy? Đừng làm anh sợ! Anh gọi cấp cứu!" Vơ điện thoại ở tủ đèn, anh gọi cho cấp cứu và gia đình rồi thay đồ cho cả hai, bế cô ra khỏi trung tâm tổ chức tiệc chờ xe cấp cứu.
...
Hành lang bệnh viện.
Hai nhà Đông Phương và Đường chạy đến.
"Thiên Hàn, con bé bị gì? Nó sao rồi?" Mẹ Đường gấp rút nước mắt ngắn, nước mắt dài chạy đến hỏi.
"Lúc nãy tụi con đang ngủ, bỗng Y Y nói đau bụng, con không biết cô ấy bị gì nữa." Đông Phương Thiên Hàn khuôn mặt dại ra, ngồi thẫn thừ trên ghế.
"Này, Y Y bị gì?" Lâm Bội Bội cùng Lục Vũ Hạo cũng đến.
"Cô ấy bị đau bụng dưới quằn quại, cả người đều đổ mồ hôi lạnh."
"Này... Hai người... quan hệ mạnh lắm phải không?" Lâm Bội Bội dè chừng hỏi.
Lắng một hồi, Đông Phương Thiên Hàn mới ừ một cái trong lo lắng.
"Y Y bị sao? Bội Bội, nói cho tớ biết!"
"Lần đầu hai người quan hệ là cách đây bao lâu?"
"Hơn một tháng rưỡi." Mặt anh vô cùng bàng hoàng.
"Lần cuối?"
"Một tháng."
"Bội Bội, cháu đừng nói là Y Y con bé có thai chứ?" Mẹ Đông Phương hỏi.
"Cháu cũng chưa chắc vì chưa biết tình hình của Y Y." Lâm Bội Bội lắc đầu nhẹ nói.
"Ai là người nhà của bệnh nhân Đường Song Y." Lúc nãy, bác sĩ mở cửa phòng cấp cứu ra.
"Tôi, tôi là chồng cô ấy!" Đông Phương Thiên Hàn hoảng loạn đứng dậy đi tới chỗ bác sĩ:"Bác sĩ, cô ấy bị sao vậy?"
"Anh là chồng cô ấy sao không biết cô ấy đang mang thai chứ! Quan hệ tình dục quá nhiều, quá mạnh ảnh hưởng đến sản phụ bị động thai! Đúng là không biết quan tâm gì cho vợ hết mà!"
"Cô, cô ấy mang thai?"
"Mang thai được hơn một tháng rồi. Bệnh nhân dù đã qua cơn nguy kịch nhưng sức khỏe vẫn còn yếu. Giờ chúng tôi sẽ đưa cô ấy về phòng bệnh theo dõi 2, 3 ngày mới được xuất viện."
"Tạ ơn trời đất! Con bé không sao rồi!" Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Ở đằng sau, Đương Song Y được hai y tá đẩy ra.
"Cái thằng ranh này! Đúng là hồ đồ mà! Suýt nữa là hại vợ với con mày rồi! Ngu ngốc!" Ông nội Đông Phương nhìn thoáng qua Đường Song Y thì tức giận mắng chửi, tưởng chừng cây gậy muốn đánh lên lưng Đông Phương Thiên Hàn thì ông ngoại Đường ngăn lại.
"Đây cũng không hẳn là lỗi của thằng bé! Ông cũng đừng giận! Bây giờ chúng ta nên đi xem con bé Y Y như thế nào rồi."
"Ừ." Ông nội Đông Phương gật đầu rồi trừng Đông Phương Thiên Hàn:"Mày còn đứng đó nữa hả! Còn không mau đi xem vợ mày! Mới hôm qua mới cưới, hôm nay lại vào bệnh viện! Đúng là ngu ngốc!" Ông tức giận rồi cùng mọi người đi vào.
Riêng Lục Vũ Hạo vẫn đúng lại với Đông Phương Thiên Hàn:"Này, không phải là mừng quá mà hóa đá chứ?" Anh ở bên châm chọc.
"Y Y có thai con tôi thật sao?"
"Chả lẽ ngoài cậu ra còn ai khác nữa hả?"
"Y Y mang thai con tôi! Y Y mang thai con tôi! Lão tử có con vói Y Y! Tôi mừng muốn điên rồi!" Nói rồi Đông Phương Thiên Hàn chạy một đường thật nhanh đến phòng bệnh, Lục Vũ Hạo cười cười rồi theo sau.
...
8 giờ sáng.
"Y Y, tỉnh rồi à?" Mẹ Đường ngồi bên cầm lấy tôi cô vỗ nhẹ nói rồi quay ra nói:"Mau đi gọi bác sĩ."
Đôi mi dài cong như cánh bướm của Đường Song Y khẽ động, đôi mắt cô hé ra nhìn xung quanh.
Cô muốn ngồi dậy nhưng Lâm Bội Bội ở bên giữ cô nằm xuống:"Cậu còn yếu, nằm nghỉ đi."
"Sao tớ lại ở đây?" Cô mơ mơ màng màng hỏi.
"Cậu bị động thai. Đêm qua Thiên Hàn đưa cậu vào đây cấp cứu. Hên là đứa bé không sao."
"Hả?" Đường Song Y nghe không hiểu:"Cậu nói gì cơ?"
"Cậu có thai rồi! Chúc mừng cậu!"
"Có thai? Cậu đùa tớ à?"
"Sao tớ đùa cậu được! Nếu có đùa là chồng cậu đùa chứ đâu phải tớ! Tớ đâu có làm cậu có thai được." Lâm Bội Bội ở bên cười không ngớt.
"Bác sĩ tới rồi." Bác sĩ đi vào rồi kiểm tra một chút rồi nói cô đã ổn.
Kiểm tra xong, nhìn mọi người cung quanh mà không thấy Đông Phương Thiên Hàn, cô hỏi:"Vậy Thiên Hàn đâu?"
Mẹ Đường trả lời:"Ông nội Đông Phương tức giận mà quất cho thằng bé hai cây rồi quỳ ở ngoài cửa từ lúc con cấp cứu xong đến giờ."
"Song Y, chồng cậu đau lắm đó." Lục Vũ Hạo ở bên cười.
"Ông nội, tha cho Thiên Hàn đi! Dù gì cũng không phải lỗi của anh ấy. Cả con và anh ấy đều không biết con có thai nên mới..." Cô hướng ông nội nói, ngập ngừng đỏ mặt câu cuối.
"Thằng ranh! Mày nghe vợ mày nói chưa? Đi vào xem vợ mày!" Ông nội Đông Phương ngồi ở ghế sofa nói vọng ra.
Dứt lời, cánh cửa mở bật ra, Đông Phương Thiên Hàn chạy vào. Tất cả mọi người đều ngầm hiểu mà đi ra ngoài.
"Em... Em còn khó chịu không?" Ngồi xuống ghế bên cạnh, một tay anh nắm lấy tay cô, một tay nắm xoa xoa bụng cô.
"Không sao. Không đau bụng nữa." Trong không khí tràn ngập sự ngượng ngùng.
"Em không giận anh chứ?"
"Không giận."
"Em... sẽ chấp nhận anh phải không?"
Anh dè chừng hỏi.
"Tương lai."
"Vậy em sẽ không bỏ đứa bé phải không? Đừng bỏ nó nhé!" Từ lúc cấp cứu xong anh sợ điều này, anh sợ cô sẽ bỏ đứa bé.
"Vì sao lại phải bỏ chứ?"
"Anh... Anh vẫn sợ, vẫn sợ em sẽ vì Nhị ca mà bỏ."
"Có Tước ca thì sao? Con của tôi, chả lẽ tôi nhẫn tâm bỏ vì anh ấy? Mà nếu có bỏ thì cũng chả được gì. Cũng như giờ tôi và cậu đã là vợ chồng, có con cũng chỉ là việc bình thường. Giờ tôi muốn cuộc sống mới không có Tước ca thì tôi phải bắt đầu với cậu và con của chúng ta chứ." Nhìn ra cửa sổ, Đường Song Y ngẫm một chút rồi nói.
Nghe đến, nước mắt của người đàn ông rơi xuống, anh rục đầu vào lòng cô, nói nhỏ nhỏ như sợ ảnh hưởng đến đứa bé: "Cảm ơn. Y Y, anh cảm ơn em rất nhiều, rất nhiều! Cảm ơn em đã cưới anh. Cảm ơn em sẽ chấp nhận anh. Cảm ơn em đã mang thai con anh. Y Y, anh yêu em. Cảm ơn em rất nhiều..." Từng lời, từng câu anh nhẹ nhàng nói, lâu lâu bị hôn lên cái cái bụng bằng phẳng đang chứa bên trong một sinh linh bé nhỏ rồi cũng thỏ thẻ với đứa bé:"Cảm ơn con đã đến với chúng ta."
...
Đến tối, Lệ Chí Hạ mới vào thăm Đường Song Y.
Cửa mới vừa mở ra đã nghe tiếng nói lanh lảnh của Lệ Chí Hạ.
"Cháu gái của dì đâu rồi? Dì mua xoài cho con đây! Ăn rồi mau lớn nào!" Trên tay của cô ấy phải là một túi xoài lớn bao gồm các loại cùng muối tôm ớt.
Trong phòng bây giờ chỉ có Đường Song Y đang ngồi trên giường, Lâm Bội Bội, Bạch Tư Tranh, Đông Phương Thiên Hàn ngồi cạnh giường và Lục Vũ Hạo, Lâm Bội Thần, Nhan Bội Tước ngồi ở bên kia sofa, không có người lớn.
"Hạ Hạ, đây là bệnh viện. Nhỏ giọng thôi." Lâm Bội Bội nhắc.
"À biết rồi. Vì đang mừng cho cháu gái mới nhú ấy mà." Để xoài hết lên bàn, cô đẩy Đông Phương Thiên Hàn ra rồi ngồi chỗ anh:"Sao rồi, sao rồi? Cháu gái của dì có đói không? Ăn xoài nha?" Tay xoa xoa bụng của Đường Song Y.
"Giỏi ghê ha! Thai mới được có hơn 1 tháng mà đã biết là con gái rồi." Nhan Bội Tước ở bên châm chọc.
"Bộ anh không biết em có tiên thị sao? Em chắc chắn nó là con gái, bởi vậy mới mua nhiều xoài tới nè!" Tâm tình Lệ Chí Hạ vui nên không để bụng lời của Nhan Bội Tước.
"Tiểu Y Y, Tiểu Y Y. Ăn xoài nha? Dì mua rất nhiều đó! Ăn nhiều xoài sau này lớn sinh ra rồi đi theo dì, dì mặc váy đẹp, thắt bím công chúa cho con nha!" Cô lại cúi xuống hỏi cái bụng.
"Y Y không thích ăn chua đâu!" Đông Phương Thiên Hàn ở bên nói.
"Chắc gì? Dù không thích ăn chua nhưng đứa bé là con gái thì thèm chua thì ăn chua thôi! Đúng không?"
"Một tháng gần đây tớ thích ăn ngọt thôi. Đặc biệt là bánh kem socola, càng ngọt càng tốt." Đường Song Y ngẫm lại số lượng bánh ngọt mà mình ăn.
Một cái bạt tai thật mạnh vã lên khuôn mặt đang hớn ha hớn hở của Lệ Chí Hạ.
"Không thể nào! Phải là con gái chứ! Không phải con trai đâu! Con trai không dễ thương như con gái đâu!"
"Nói nhiều cũng vô dụng! Con tôi là con trai!" Đông Phương Thiên Hàn ở sau cười ha hả.
Mặt Lệ Chí Hạ bí xị:"Còn đống xoài? Tớ phải đặt tận xoài của Thái Lan đó! Trái nào cũng to, cũng vàng, cũng giòn, vừa chua vừa ngọt đó!" Cô ấy cầm từng trái lên nói.
"Để đó tôi ăn! Tôi cũng đang thèm chua." Đông Phương Thiên Hàn cầm một trái nói.
"Làm như có thai không bằng ấy mà thèm chua!"
"Thì cũng đang muốn mang thai giùm Y Y đây!"
Lâm Bội Bội giở thói bệnh nghề nghiệp của mình nói:"Mang thai giùm cũng có nghĩa là sau này sinh con phải cho con bú sữa đó nha. Vì khi mang thai, tuyến vú của người phụ nữ sẽ phát triển. Nhưng cậu là đàn ông, tuyến vú không phát triển, vậy cậu cho đưa bé uống đường nào?"
Đứa bé trong bụng:"..." Rồi con đã gây nghiệp gì???