Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm
Chương 152CHƯƠNG 129: BÁCH HOA PHU NHÂN
Nhưng nếu thật sự bảo hắn ta phải mang dáng vẻ như vậy trong mười ngày thì quả thực còn thảm hơn cả lấy mạng hắn ta. Quan trọng nhất là bây giờ không có cách nào để nói với Tân Phong Hi về tung tích của chủ nhân. Mười ngày sau mới nói thì xác ướp cũng thành bộ xương khô! Nguyệt bỗng cảm thấy, chuyện đau khổ nhất cũng chỉ đến thế này là cùng. Tần Phong Hi biết bây giờ hắn không nói ra được nên mới không vội vàng hỏi tung tích của Lệ Tử Mặc, bởi vì có hỏi cũng vô dụng, hắn ta không có cách nào nói với nàng. “Ta giải cổ độc cho ngươi trước đã” Nghe Tần Phong Hi nói vậy, mắt Nguyệt lập tức sáng quắc! Ý nàng là nàng có thể giải được loại cổ độc này? Nàng giải được ư? Đến cả người nuôi cổ cũng không có cách giải, thậm chí người Nam Cương cũng nói không giải được loại cổ này, vậy mà nàng có thể giải! Trời ơi, sao Tần Phong Hi lại lợi hại như vậy, sao có thể lợi hại đến vậy chứ! Làm hắn ta lại muốn ghi thêm một công lao cho nàng nữa rồi! Tần Phong Hi lại cẩn thận kiểm tra cho hắn ta một lát, xác nhận hắn ta quả thực chỉ trúng loại cổ độc này thì mới thật sự thở phào một hơi, thu hồi vẻ mặt trêu đùa, nghiêm túc nói: “Thật ra muốn giải loại cổ này rất đơn giản, nhưng thứ ta cần lại không có trên người, ta đưa ngươi đi ra ngoài trước, tìm một nơi trốn đi, sau đó ta sẽ đi tìm thuốc giải. Nguyệt Vệ chớp mắt tỏ vẻ đồng ý. Nhưng nàng muốn đưa hắn ta ra ngoài như thế nào? Nhưng hắn ta nhanh chóng phát hiện ra mình nghĩ nhiều quá rồi, Tần Phong Hi nâng hẳn lên, xách hắn ta theo mà cứ như không xách rồi, phi người bay lên rồi dừng trên tường sân, sau đó lại lướt qua, mượn lực từ thân cây rồi nhoáng cái đã nhẹ nhàng đưa hắn tới một nơi cách xa phủ Bách Hoa. Tần Phong Hi lo lắng Bách Hoa phu nhân là người có địa vị và thế lực cực kỳ cao ở trong trấn này, nếu vào khách điểm thì có lẽ sẽ nhanh chóng bị tìm ra, thế nên nàng dẫn theo Nguyệt Vệ tìm kiếm khắp khu dân cư, thấy một căn nhà có vẻ chủ nhà đã đi du lịch xa, thế là nàng liền chọn nơi này. Nhưng nàng cũng không phá khóa nhà người ta, mà đưa hắn tới thẳng phòng chứa củi chỉ khép chứ không khóa cửa. “Để Nguyệt Vệ đại nhân chịu thiệt rồi, ngươi chờ ở đây nhé, ta sẽ trở lại nhanh thôi” Thứ Tần Phong Hi cần rất lạ, nhưng nói ra cũng không phải đồ gì quá đặc biệt, mà chính là long não tự nhiên. Nàng không biết nên tìm thứ này ở đâu, cũng không biết hiệu thuốc có hay không, tìm kiếm một vòng thì hỏi được từ một bà lão rằng trong một hiệu thuốc nhỏ có bán một ít. Khi trở về, Nguyệt vẫn luôn mở to mắt nhìn về phía cửa, thấy đối phương, cả hai người đều thở phào một hơi. Chỉ tốn mười lăm phút để giải cổ cho Nguyệt Vệ, cơ thể hồi phục bình thường, Nguyệt lập tức nhảy dựng lên: “Làm tốt lắm Tần Phong Hi! Ta biết ngay là cô không sao mà! Chuyện của cô từ từ rồi nói, đi tìm chủ nhân cùng ta trước đã. “Chủ nhân xảy ra chuyện ư?” “Giờ cũng không biết là có xảy ra chuyện không, chắc là chưa đến mức ấy. Nói tới đây, Nguyệt không nhịn được mà nhìn Tần Phong Hi với ánh mắt mang thâm ý, sau đó đột nhiên nói với vẻ nghiêm trọng: “Tân Phong Hi, cô ngày càng có sức ảnh hưởng lớn với chủ nhân, bản thân cô cảm thấy đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?” "Hȧ?" Tần Phong Hi hoàn toàn không ngờ hắn ta đột nhiên hỏi câu này, làm nàng chợt ngẩn người ra. “Trong số mấy người Nam Cương đó, có một cô gái có khí chất rất giống cô, ta chỉ cảm thấy thân hình hơi giống, nhưng chủ nhân lại nói cảm nhận được khí tức của cô. Thế là lúc họ rời đi, bọn ta đã đi theo suốt dọc đường, kết quả là dưới một sườn núi, trong một thôn nhỏ bị bỏ hoang, mấy người Nam Cương đó đang nghỉ ngơi, bọn ta cũng định nghỉ ngơi một lát, thì cô gái kia đột nhiên đứng lên đi về phía trong thôn, chủ nhân bảo ta ở lại nghỉ ngơi, ngài ấy tự mình đi theo xem, mà ta thì lại không cẩn thận trúng kế. Sau khi những người Nam Cương đó rời đi thì gặp phải thị nữ của Bách Hoa phu nhân là Liên cô nương gì đó. Những lời tiếp theo hắn ta không cần nói nữa, Tần Phong Hi cũng có thể hiểu ra được. “Nói vậy là lúc này chưa chắc chủ nhân đã còn ở trong thôn bỏ hoang đó?” Tân Phong Hi không nhịn được mà có chút lo lắng. Thật ra nàng hiểu rõ lời Nguyệt Vệ vừa nói, vì cô gái có khí chất giống nàng nên Lệ Tử Mặc mới bất chấp nguy hiểm để đi theo. “Không sai, tính từ lúc bọn ta tách nhau ra thì đã qua năm sáu canh giờ, không biết họ có còn ở đó hay không, nhưng vẫn phải đi xem sao. “Đi, đi, đi xem xem. Ta cũng muốn biết cô gái có khí chất giống ta là cô gái như thế nào!” Tần Phong Hi ghét nhất là người giả mạo nàng. Có thể khiến Lệ Tử Mặc nhận nhầm thì chắc chắn không phải trùng hợp, chắc chắn có người rắp tâm cố ý, nhưng người đó đã làm như thế nào? Nếu để nàng gặp người phụ nữ giả dạng nàng thì chờ xem nàng có xé nát da mặt nàng ta ra không. “Cô gái đó đội mũ có rèm che, không nhìn thấy mặt, dáng người rất giống cô” “Gặp được là sẽ biết ngay có giống ta thật hay không thôi” Tần Phong Hi cười mỉa. “Chúng ta tìm được ngựa đã rồi tính” Nàng suy nghĩ rồi nói. Lúc ra ngoài tìm long não, tự nhiên Tần Phong Hi phát hiện ra chợ ngựa. Khi hai người tới nơi thì lại gặp một nhóm phụ nữ khí khái mặc đồ hồng nhạt tiến vào chợ ngựa với bội kiếm trên tay, đang nói với quản sự trong đó: “Đóng cửa chợ ngay bây giờ” “Anh cô nương, giờ còn chưa đến giờ đóng chợ mà” “Ta mặc kệ có phải thời gian đóng cửa chợ của ngươi hay không! Đây là lệnh của phu nhân, ngươi dám cãi lời chắc?” “Hả? Sao phu nhân lại muốn hạ lệnh đóng cửa chợ sớm?” “Đây không phải lời ngươi có thể hỏi, tóm lại là bắt đầu từ bây giờ, không một ai được mua bán ngựa, nếu có người tới mua ngựa thì cứ bắt lại rồi tính!” “Lại còn bắt người nữa á?” “Bắt, bắt hết cả lại, tới lúc đó chúng ta sẽ đến đón phạm nhân!” “Còn đón phạm nhân nữa, bọn họ tưởng mình là sai dịch thật đấy à? Phu nhân mà bọn họ nói chắc chắn là Bách Hoa phu nhân, Bách Hoa phu nhân này đúng là có năng lực lớn thật, một người phụ nữ mà có thể lăn lộn được ở đây tốt đến thế. Nguyệt Vệ nhìn nàng mà cạn lời: “Đừng nói cô đang ngưỡng mộ đấy nhé?” “Vì sao không thể ngưỡng mộ?” Tần Phong Hi xì một tiếng: “Nhưng mà, ngưỡng mộ không có nghĩa là ta phải thích nàng ta. Hơn nữa, ta cũng không thích mấy chuyện nuôi trai lơ kiểu đó.” Nguyệt Vệ lập tức đen mặt. Chuyện này có lẽ sẽ là nỗi bực bội cả đời này của hắn ta, bị người ta bắt cải trang từ nam thành nữ, đưa vào phủ của người phụ nữ nào đó, suýt chút nữa thì làm trai lơ. Nhục nhã, quả thực quá nhục nhã. Thế là hắn ta lập tức chuyển chủ đề: “Bọn họ đóng cửa chợ rồi, chúng ta không mua được ngựa” “Ngươi không nghe ra sao? Chợ ngựa này là của Bách Hoa phu nhân, vì sao nàng ta muốn đóng cửa chợ? Có lẽ là phát hiện ra trai lơ tuấn tú mà nàng ta bắt được biến mất rồi, sau đó đoán đối phương có khả năng sẽ đi tìm ngựa, nên mới đóng cửa chợ ngựa, để trai lơ đó không có ngựa mà đi. Nếu có thể tiện thể bắt được luôn thì lại càng tốt, chưa biết chừng Bách Hoa phu nhân đang ở trên giường chờ trai lơ hầu hạ nữa đấy” Tần Phong Hi cười hì hì nhìn Nguyệt Vệ. Được rồi, đáng đời hắn ta thôi. Đến cả việc chuyển chủ đề cũng không biết. Tần Phong Hi lắc lắc tay, cử động rồi nói: “Nói thật, ta vốn cũng không tính mua ngựa, ta làm gì có tiền. “Không tính mua ngựa, thế cô tới đây làm gì?” “Trộm ngựa” Nguyệt: “. ” Chờ tới khi toán thị nữ Anh cô nương kia rời khỏi chợ ngựa, Tần Phong Hi tính toán thời gian rồi đưa một túi thuốc bột cho Nguyệt: “Nào, cùng nhau đi trộm ngựa thôi” “Ta muốn con kia. Nguyệt chỉ vào một con ngựa lớn có màu đỏ thẫm trong chuồng ngựa. Tần Phong Hi: “.. Hóa ra đại nhân ngài đã nhìn ngắm xong rồi, vậy mà vừa rồi còn tỏ ra khinh thường loại chuyện này! “Vậy thì ta muốn con kia.” Tần Phong Hi nhìn trúng một con hắc mã. Thân hình hai người đồng loạt phi ra như chim én, rắc thuốc bột trong tay lên tất cả mọi người, một đám đông nhanh chóng hôn mê, cả trại nuôi ngựa chỉ còn lại hai người họ đứng cùng với hai con ngựa. Ngoài hai con ngựa mà Tần Phong Hi và Nguyệt nhìn trúng được uống thuốc giải ra, thì những con ngựa khác đều hôn mê cả. Nguyệt rất tán thưởng thuốc mê mà nàng điều chế, với uy lực này thì chỉ chốc lát sau là không còn sinh vật sống nào có khả năng đứng vững được nữa. Ngồi trên con ngựa to lớn màu đỏ thẫm, Nguyệt Vệ quay đầu nhìn thoáng qua chợ ngựa kia, khắp nơi đều là người với ngựa ngã rạp ra đất, khiến hắn ta không nhịn được mà đổ mồ hôi. Với người khác thì đây hẳn là một vố lớn, ai mà ngờ được là chỉ bằng hai gói thuốc mê nhỏ xíu. Tại Bách Hoa phủ, trong viện của Bách Hoa phu nhân, nàng ta ngồi trên chiếc ghế hoa mẫu đơn, khuôn mặt kiều diễm toát lên vẻ lạnh lẽo, móng tay dài sơn màu đỏ tươi đang nắm tay vịn ghế dựa, sau đó thì “Cách”, cả hai móng tay bị cắt cụt. Thị nữ ở bên cạnh nàng ta quỳ sụp xuống, muốn đỡ lấy tay nàng ta. Bốp! Một cái bạt tai giáng lên mặt thị nữ, mạnh đến nỗi khiến nàng ta ngã nhào ra đất, vì móng tay quá nhọn nên cái tát này còn làm xoẹt qua ba vết thương, có máu rỉ ra. Thiếu nữ vốn dĩ thanh tú lập tức bị hủy hoại khuôn mặt. Nhưng thị nữ ấy đến cả kêu cũng không dám, lại bò lên, lần nữa đỡ tay Bách Hoa phu nhân, một thị nữ khác thì bưng một khay đồ dùng bảo dưỡng móng tay tới, thị nữ kia liền cúi đầu chăm sóc móng tay cho Bách Hoa phu nhân. Ánh mắt Bách Hoa phu nhân không nhìn nàng ta nữa mà nhìn chằm chằm vào Anh cô nương đang quỳ trên bậc thềm. “Ý ngươi là” Giọng Bách Hoa phu nhân tuy lạnh như băng, nhưng nghe kỹ vẫn mang theo sự quyến rũ: “Lúc trước toàn bộ thị nữ trong suối tắm nước nóng của ta bị đánh ngất, bây giờ cả người lẫn ngựa ở chợ ngựa lại ngất nữa? Lại còn hất nước đá vẫn không tỉnh?” Anh cô nương cắn môi dưới, cuối cùng vẫn đáp: “Vâng ạ.” “Tiểu Liên đâu?” “Dạ thưa phu nhân, có Tiểu Liên ạ. Liên cô nương đứng ở bên cạnh cũng quỳ thụp xuống. “Người là do ngươi mang về, ngươi nói xem, lúc trước ngươi nói với ta rằng người đó đã trúng cổ, rốt cuộc là thật hay giả đây?” Sắc mặt Liên cô nương thoáng trắng bệch, lập tức gật đầu nói: “Phu nhân, Tiểu Liên không dám lừa gạt phu nhân đâu ạ, lúc Tiểu Liên phát hiện ra hắn, hắn quả thực đã bị trúng cổ, thậm chí lúc Tiểu Liên thay đồ cho hắn, hắn cũng không hề có chút năng lực phản kháng nào!” Bàn tay rảnh rỗi còn lại của Bách Hoa phu nhân vung lên, phía sau bình hoa liền có một chàng trai trẻ tuổi phong lưu bước ra. Hắn ta chậm rãi đi tới sau lưng Bách Hoa phu nhân, đôi tay nhẹ nhàng siết lên vai nàng ta, rồi từ từ trượt xuống, sờ vào bên trong cổ áo, ôm trọn nơi nhô lên của nàng ta. Mà Bách Hoa phu nhân rõ ràng rất hưởng thụ sự hầu hạ này, hàng mày của nàng ta hơi nhướng lên. “Nói vậy thì không phải là thể chất của hắn khác với người thường, có thể giải được cổ độc nhanh chóng như vậy, mà là có người tới giải cổ cho hắn. Có người giải được loại cổ này sao..” Mắt nàng ta đột nhiên trợn trừng, lóe lên tia sáng: “Ta thấy thú vị rồi đấy! Còn nữa, người đàn ông đó có cực kỳ ưa nhìn giống như ngươi nói không?” Tiểu Liên vội đáp: “Bẩm phu nhân, người đàn ông đó thực sự là người đàn ông đẹp nhất mà Tiểu Liên từng thấy ạ!” “Được được được lắm, người đàn ông đẹp như vậy, sao bổn phu nhân có thể bỏ qua được!” Bách Hoa phu nhân ngay lập tức hạ lệnh.