Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm

Đậu Đỏ Bé Bé
Cập nhật:

Chương 155CHƯƠNG 132: DẪN HỒN

 

“Không phải cô rất muốn giết nàng ta sao?” Nguyệt khó hiểu hỏi. Đúng là Tần Phong Hi muốn giết người phụ nữ đó, trước đó sát ý của nàng rõ ràng như vậy cơ mà. “Không sai.” Tần Phong Hi thừa nhận nhưng bây giờ nàng vẫn chưa hiểu rõ, đợi đến khi nàng hiểu rõ một số chuyện rồi giết cũng không muộn. Nếu người phụ nữ này có mục đích, thì chắc chắn sẽ tới gặp bọn họ tiếp, cho nên lúc này nàng không vội. Nhưng nhìn Lệ Tử Mặc, nàng vẫn thấy khó chịu, khó chịu, thực sự rất khó chịu. Thế nên trên đường ra khỏi thôn, nàng đi bên cạnh Nguyệt Vệ, cố tình không đi cùng hắn. Nguyệt đi rất áp lực, suýt nữa không thẳng nổi lưng. Bên trái là Tần Phong Hi, bất kể hắn ta tránh thế nào cũng không thể tránh được nàng, còn bên phải là chủ nhân với khí tức càng lúc càng lạnh, sắc mặt càng lúc càng sầm sì. Ngặt nỗi Tần Phong Hi còn không ngừng nói chuyện với hắn ta, hắn ta biết chủ nhân nhất định sẽ hỏi Tần Phong Hi hôm đó đã mất tích như thế nào, nên hắn ta đã hỏi giúp chủ nhân, Tân Phong Hi cũng phối hợp kể sơ qua. “Sơn trang Vân Phong sao? Mấy ngày nay bên ngoài đồn rằng Trang chủ của sơn trang Vân Phong đã có được một đóa Băng Sơn Huyết Liên hiếm có, có lẽ rất nhiều người sẽ đến thăm sơn trang Vân Phong. Cô thì hay rồi, lấy được đóa Huyết Liên đó mà còn trả lại?” Nguyệt không khỏi vỗ trán. “Băng Sơn Tuyết Liên mà hiếm có cái nỗi gì?” Tần Phong Hi không hiểu. “Có phải cô nhầm rồi hay không vậy, không phải tuyết của băng tuyết, mà là huyết của máu, một chữ khác nhau thì vật cũng khác nhau” “Cái gì? Băng Sơn Huyết Liên á?” Tần Phong Hi lập tức rối loạn, náo loạn ở đó cả hồi lâu như vậy, mà nàng lại nhầm tai hại vậy ư! “Băng Sơn Huyết Liên có tác dụng gì?” “Nghe đồn là thứ này có thể cứu người chết, làm xương thịt sống lại, người sắp chết chỉ còn một hơi thở cuối cùng, nhưng chỉ cần một cánh hoa Huyết Liên là có thể hồi sinh. Vết thương sâu tới mức rách thịt, chỉ cần hai cánh hoa là có thể khiến vết thương lành lại” Ố là lá! Nàng trả lại thứ tốt như cho Vân Phong, có phải nàng bị ngốc rồi không! “Không biết còn lấy được từ tay Vân Phong nữa không, hu hu... Nàng hối hận rồi được chưa. Lúc này, Lệ Tử Mặc đột nhiên trầm giọng hỏi: “Vân Phong là kẻ nào?” Tần Phong Hi lập tức khựng lại, xong đời rồi, ban nãy kể chuyện nàng không nhắc đến Vân Phong, chỉ nói có người này người nọ thôi, bây giờ thì lại lỡ miệng nói ra tên. Không nói tên thì còn có thể giả vờ không quen biết đối phương, chỉ là người qua đường thôi. Nhưng nói ra tên thế này thì lại có cảm giác như thân quen với nhau lắm vậy... Nguyệt Vệ thầm kêu không ổn rồi, bây giờ hắn ta đứng giữa thật sự cảm thấy rất đáng sợ. “Ý của nàng là trên đường trở về, nàng và hắn đi chung một thuyền, ở cùng nhau cả một ngày” Giọng điệu của Lệ Tử Mặc càng lúc càng trầm hơn. Tân Phong Hi lập tức nghiến răng, đứng cách Nguyệt Vệ rồi gọi với ra: “Ta không sắc thuốc cho người ta! Không làm chuyện mình chưa từng làm nhé!” “Ai nói với nàng là bổn Đế quân sắc thuốc?” Giọng nói Lệ Tử Mặc phát ra khí lạnh. “Đùa gì vậy, chính mắt ta nhìn thấy đấy nhé, không phải chàng bưng một bát thuốc ra..” “Bổn Đế quân chỉ bưng một lát đó thôi, nàng ta nói nóng quá, còn suýt nữa làm đổ, ta vừa đỡ được thì đã nghe thấy giọng của nàng..” Cho nên, hiểu lầm này đến một cách thật tình cờ. “Vậy thì tro trên mặt chàng.. “Không biết dính lên từ lúc nào nữa!” “À, ha ha ha” Tần Phong Hi cười ngốc. Nguyệt Vệ lập tức lùi về phía sau hai bước, Tần Phong Hi rất nịnh nọt dựa vào Lệ Tử Mặc, ôm lấy cánh tay hắn, lập tức hóa thân thành cô nàng yếu đuối ẻo lả ngu ngốc mà ban nãy nàng vừa mắng xong: “Chủ nhân, hóa ra là ta hiểu lầm chàng à... Nhưng dáng vẻ này không làm Lệ Tử Mặc hết giận, mặt hắn vẫn xầm xì: “Vân Phong là ai?” “Ta chỉ biết tới cái tên này thôi, chứ ta cũng không biết hắn là ai? Nàng không nhịn được mà oán thâm, dây vào thánh ghen đúng là khó giải quyết thật đấy! Nguyệt ở phía sau xoa xoa cằm, hai thánh ghen cùng phát ghen thế này, có phải về sau vẫn sẽ vì loại chuyện này mà cãi cọ nhau tiếp không? Nhưng đây hoàn toàn không phải chuyện tốt, có phải chủ nhân đã quen lời Thần y nói, về cô gái sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm không? Lỡ đâu về sau tìm được cô gái đó thì phải làm sao? Nghĩ đến đây, hàng mày Nguyệt lập tức nhíu lại. Giờ vẫn phải tìm cơ hội nhắc nhở chủ nhân mới được. Mặc dù thôn hoang vắng này rất kỳ quái, nhưng dường như không có nguy hiểm gì cả, bọn họ ra khỏi thôn cũng không xảy ra chuyện gì, mà Mộc Lan kia cũng không đuổi theo. Nhưng khi Tần Phong Hi ra khỏi làng rồi quay đầu nhìn lại, cảm giác kỳ quái trong lòng nàng vẫn không thể tiêu tan. “Phi Ngân và Đạp Tuyết đâu? Rồi cả ngựa của Nguyệt Vệ đại nhân nữa?” Tần Phong Hi hỏi Lệ Tử Mặc, hỏi xong thì lại thấy không yên tâm, đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay hắn: “Chờ chút, ta vẫn nên kiểm tra kỹ cho chàng” Chuyện này không đúng lắm, Nguyệt trúng cổ bị ném ra ngoài, nếu Lệ Tử Mặc đã không sao thì tại sao không ra ngoài tìm Nguyệt? Tại sao xác của mấy người bị giết lại không được tìm thấy? Còn ba con ngựa đã đi đâu? Phi Ngân chính là tọa kỵ của Lệ Tử Mặc, tại sao hắn lại không để ý? Thôn này khiến nàng có cảm giác kỳ quái như vậy, rồi thêm cả hộp phấn nàng tìm được, cánh cửa đen kịt, cây mộc lan có sức sống khác thường, người tên Mộc Lan có dung mạo giống hệt nàng... Còn nữa, trước khi vào tòa nhà đó, rõ ràng nàng không cảm thấy có người trong nhà, nhưng Lệ Tử Mặc và nữ tử Mộc Lan thì lại đều ở đó... Trong lòng Tần Phong Hi lại dấy lên cảm giác rợn cả tóc gáy. Lần đầu tiên, nàng có cảm giác bất lực và kinh hoàng. “Tần Phong Hi.” Lệ Tử Mặc nắm lấy tay nàng, lực nắm của hắn khiến Tần Phong Hi không tự chủ được mà nhìn vào mắt hắn. Hắn trầm giọng nói: “Đi, rời khỏi đây rồi nói sau. Câu nói này khiến Tần Phong Hi cảm thấy chắc chắn hắn đã biết được điều gì đó. May mà bọn họ có hai con ngựa, Tần Phong Hi và Lệ Tử Mặc cưỡi chung một con, phi nhanh ra ngoài. Tần Phong Hi ngồi trước Lệ Tử Mặc, vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, Lệ Tử Mặc lại dùng một tay che mắt nàng: “Đừng nhìn” Sau khi chạy một mạch rất rất xa, Lệ Tử Mặc mới kéo dây cương cho tốc độ chậm lại. Tân Phong Hi định lên tiếng, nhưng Lệ Tử Mặc đã nhanh tay bắt được một con tiểu phi trùng trên đầu nàng, nói với Nguyệt: “Lửa!” Nguyệt vừa nhìn thấy con tiểu phi trùng đó là mặt lập tức biến sắc, luống cuống lấy đá lửa ra đánh lửa, giọng nói gấp gáp có chút run rẩy: “Chủ nhân, không có bình!” “Tân Phong Hi, bình!” Lệ Tử Mặc biết Tần Phong Hi luôn mang theo bình. Tần Phong Hi lấy ra một cái bình nhỏ, Lệ Tử Mặc nhét con tiểu phi trùng vào đó, đậy chặt nắp lại. Nguyệt ném lửa vào bụi cỏ, lửa lập tức bùng lên, Lệ Tử Mặc giơ tay ném cái bình vào đống lửa. Lệ Tử Mặc kéo Tần Phong Hi lùi lại mấy bước, Nguyệt thì quay đầu lại, sắc mặt có chút phức tạp nhìn nàng. Điều này khiến Tân Phong Hi hoang mang không hiểu gì hết. Không phải chứ? Còn có thứ mà họ hiểu rõ hơn cả nàng ư? Đã thế còn có con trùng có thể thoát khỏi sự cảnh giác của nàng? “Túi mật của cáo ma đâu? Nàng ăn ngay đi.” Lệ Tử Mặc nhìn nàng bằng vẻ mặt nghiêm trọng. “Rốt cuộc là chuyện gì vậy, ít nhất cũng phải nói cho ta biết chứ” Tần Phong Hi thật sự muốn thổ huyết mất. “Nàng chọc phải người của Đoạn Trần tông rồi à?” Trước đó Tần Phong Hi không nói nàng gặp Thanh Giang Ngư Vương và bị truy sát, chỉ nói không biết là người của phe nào muốn bắt cóc nàng. Nhưng không ngờ một con tiểu phi trùng như vậy lại có thể khiến người ta liên tưởng tới Đoạn Trần tông. Nhưng Đoạn Trần tông thì sao chứ? Sao lại có thể khiến bọn họ cũng biến sắc như vậy? Trước đó nàng còn tưởng bọn họ không biết Đoạn Trần tông, nếu không thì sao chưa từng nhắc đến với nàng. Còn nữa, cái thôn vừa nãy có gì kỳ quái mà nàng không nhìn ra được? “Ta chắc chắn mình không chọc phải người của Đoạn Trần tông, ta cũng không biết tại sao người của thượng tông Đoạn Trần tông lại để mắt đến ta. “Người của thượng tông để mắt đến nàng?” Lệ Tử Mặc và Nguyệt đều kinh ngạc, hơn nữa bọn họ không hề vui mừng, ngược lại là kinh hãi. Dưới ánh mắt bức người của Lệ Tử Mặc, Tần Phong Hi không thể không kể lại tỉ mỉ chuyện trước đó gặp Thanh Giang Ngư Vương. Hai người nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm. Nguyệt nói với Lệ Tử Mặc: “Bọn họ thuê người ở đây, chứng tỏ bên kia vẫn chưa có người đến, mức độ coi trọng Tần Phong Hi không cao lắm. May mà vừa rồi chủ nhân phát hiện ra con dẫn hồn kia, nên không truyền được tin tức về, chắc là Tần Phong Hi vẫn ổn” Lệ Tử Mặc gật đầu, ôm chặt Tần Phong Hi, trầm giọng nói: “Từ giờ trở đi, bổn Đế quân sẽ không rời xa nàng nửa bước. “Này này, trước tiên các ngươi nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì đã” “Cái thôn đó là ảo cảnh” Lệ Tử Mặc nói một câu khiến Tần Phong Hi suýt nữa phát điên. Mẹ nó chứ, đùa cái gì vậy? Đó là ảo cảnh sao? Ai có năng lực tạo ra ảo cảnh lớn như vậy, mà còn có thể qua được mắt của nàng? “Không thể nào..” Nàng vô thức muốn phản bác. “Tân Phong Hi, trời cao còn có trời cao hơn, người giỏi thì vẫn có người giỏi hơn. Lệ Tử Mặc trầm giọng nói. Hắn vẫn luôn cảm thấy Tần Phong Hi biết quá nhiều thứ, nhưng chuyện lần này cũng nhắc nhở hắn, Tần Phong Hi không phải là người toàn năng. Mà chuyện này cũng bình thường thôi, nàng mới bao nhiêu tuổi, sao có thể biết hết mọi thứ được. Trong lòng Tân Phong Hi chấn động. Nàng vẫn luôn cảm thấy mình đã biết rất nhiều, bây giờ mới phát hiện ra mình tự phụ quá rồi. Nguyệt biện hộ: “Tần Phong Hi, Đoạn Trần tông không đơn giản như cô nghĩ đâu, ngay cả những gì Thanh Giang Ngư Vương và Vân Phong nói cũng không phải là toàn bộ.” Nhưng muốn đánh đổ sự tự tin của Tần Phong Hi thì đâu có dễ. Nàng không phải là người gặp khó khăn sẽ sợ hãi, bọn họ nói càng đáng sợ mạnh mẽ thì nàng càng không tin. “Không đơn giản thì sao chứ? Bổn cô nương cũng không đơn giản nhé!” “Tốt, không hổ là người của bổn Đế quân” Lệ Tử Mặc thấy nàng không hề sợ hãi thì lập tức hài lòng. Là người phụ nữ của hắn thì phải có khí phách như vậy! Đêm đó bọn họ ngủ ngoài trời, Tần Phong Hi dựa vào lòng Lệ Tử Mặc ngủ. Mà đêm đó, nàng lại mơ thấy lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ vẫn mặc áo bào màu vàng sáng, cau mày nhìn nàng. “Hi Hi, sao con lại quên cả dẫn hồn được thế?” Dẫn hồn? Nàng quên rồi sao? Nàng phải nhớ sao? Rõ ràng biết là mơ, nhưng Tần Phong Hi vẫn cảm thấy đây có thể là con đường và cơ hội để nàng giao tiếp với lão đạo sĩ, nàng lập tức hỏi: “Lão đạo sĩ, ông mau nói cho ta biết, ta có phải là người của thế giới này không?” "1 “Ông nói gì cơ?” Nàng sắp phát điên mất rồi, lời quan trọng mà chỉ thấy miệng ông ấy cử động, mơ hồ đến mức ngay cả khẩu hình miệng cũng không nhìn ra được, không biết ông ấy nói gì. Cuối cùng Tần Phong Hi đành phải từ bỏ việc hỏi ông ấy điều này. “Tại sao ông nói ta quên cả dẫn hồn? Ta vốn biết dẫn hồn sao?” Loại sâu nhỏ có đôi cánh rực rỡ sắc màu đó, hôm nay nàng còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị Lệ Tử Mặc bọn họ xử lý rồi. “Dẫn hồn... Gia tộc Tần Thị.” Nhưng hóa ra lão đạo sĩ cũng biết Đoạn Trần tông, nhưng tại sao ông ấy chưa từng nói với nàng?