Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm

Đậu Đỏ Bé Bé
Cập nhật:

Khụ khụ. Nguyệt Vệ chỉ có thể ho khan để che giấu cơn buồn cười dữ dội của mình. Tân Phong Hi này đúng là tham lam thật. Kim Lão thoạt nhìn là một lão già bướng bỉnh, nhưng ông ấy không cảm thấy làm như vậy thì thiệt thòi lớn gì, nên liền gật đầu đồng ý ngay. Hai người còn làm ra vẻ như thật, đập tay ba cái coi như giao ước thành công. “Vòng xoáy khổng lồ vừa nãy chắc chắn là do Vân Minh Hà giở trò quỷ” Một lát sau, Kim Lão giải đáp nghi hoặc cho bọn họ: “Chắc là các ngươi đều không biết, trong sông Tinh La này còn bố trí rất nhiều cơ quan lớn, nhưng ngoại trừ Trang chủ ra thì không có ai khác biết được. Có cơ quan lớn đến mức có thể tạo ra vòng xoáy khổng lồ như vậy ư, đúng là công trình đáng gờm, Tần Phong Hi không khỏi líu lưỡi. “Vân Minh Hà nói với người ngoài thì ngọt xớt, nhét hết người vào trong rồi còn chào hỏi chiêu đãi thịnh soạn, nhưng ta nghĩ chắc hẳn phải có âm mưu quỷ kế gì đó. Tân Phong Hi nghĩ thầm, dù sao hoa cũng đã bị trộm mất rồi, thế nên ông ta dứt khoát cho người vào trong luôn, chứ nếu hoa không bị sao thì ông ta có dám làm như thế không. Nhưng cứ thả bọn họ tiến vào như vậy, nếu nói không có âm mưu gì thì nàng cũng không tin. Nhưng dù có là âm mưu gì thì ngoài mặt bọn họ vẫn tiếp đãi rất ổn thoả, phái rất nhiều đệ tử đứng ở bờ sông sơn trang Vân Phong phụ trách sắp xếp đón tiếp. Nhiều thuyền đến như vậy thì người trên bờ cũng phải sắp xếp cẩn thận hơn chút, thế mà vẫn khó tránh khỏi việc các thuyền va chạm vào nhau, tranh cãi ầm ĩ một hồi là bắt đầu không khống chế nổi, bờ sông náo loạn lộn xộn hết cả. Dù sao cũng có đủ hạng người tới đây, tố chất cao thấp không đều nhau, trong tình huống như vậy, người tới sau muốn đậu thuyền sẽ hơi phiền phức, còn phải xếp hàng chờ. Nhưng Kim Lão có thực lực và cũng khá vô liêm sỉ. Có hai chiếc thuyền nhỏ vẫn chưa cập bến xong, ông ấy dùng nội lực bay vọt lên, buộc thuyền mình chen vào giữa, tay trái vỗ một chưởng, sào tre chèo thuyền đẩy mạnh một cái, cứ thế chiếm mất chỗ của người ta, chỉ trong chớp mắt một chiếc thuyền phải rời đi. “Đi thôi đi thôi, xuống thuyền xuống thuyền nào. Ông ấy vượt lên trước rồi nhảy xuống, sau đó quay đầu vẫy tay với đám Tân Phong Hi Người chèo thuyền bên cạnh chửi ầm lên: “Lão già kia quay về đây ngay, nếu không lão tử sẽ đâm nát bét boong thuyền của ngươi dấy “Cứ đâm thoải mái đi!” Kim Lão còn chẳng buồn quay đầu lại: “Dù sao thuyền của ngươi cũng lớn hơn của ta, lúc quay về ta dùng thuyền của ngươi là được chứ gì” “.” Thuyền phu đứng đằng sau cứng đờ người, thổ huyết. Chỗ này thật sự quá đông người, Tần Phong Hi được Lệ Tử Mặc ôm, khi đi ngang qua những người khác sẽ bất giác tự né tránh họ, hơi lạnh toả ra từ khắp người hắn có thể khiến người ta chết cóng. Đi tới nơi này, hắn chợt nghĩ tới việc Tần Phong Hi ở cùng người tên Vân Phong kia một ngày một đêm trên thuyền, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chiu. “Công tử” Giọng nói nhu mì vang lên từ đằng sau khiến đám người Tần Phong Hi lập tức khựng lại, quay sang nhìn nhau. Không phải chứ, lại đuổi theo tới rồi ư? “Bờ sông đông người như vậy, sao nàng ta có thể lập tức phát hiện ra chúng ta?” Nguyệt Vệ không khỏi kinh ngạc. Tần Phong Hi nói: “Chiều cao của chủ nhân nhà chúng ta vượt trội hơn tất cả mọi người rồi. Còn nữa.. Còn một điểm nữa, nàng nghi ngờ việc này có liên quan đến dẫn hồn. Nếu làng thôn hoang vắng kia là ảo ảnh, thì người tên Mộc Lan này chắc chắn có vấn đề. Nếu nàng ta có vấn đề, phải chăng dẫn hồn kia chính là do nàng ta thả ra? “Công tử, cuối cùng Mộc Lan cũng tìm được chàng rồi. Công tử, chàng để Mộc Lan đi theo chàng đi, Mộc Lan sẽ sống chung vui vẻ với tỷ tỷ, không chọc cho tỷ tỷ tức giận đâu. Lúc này Mộc Lan đã chạy đến trước mặt bọn họ, vừa nói vừa tháo rèm che mặt xuống. Trong nháy mắt, Tân Phong Hi lập tức hiểu ra ý của nàng ta. Trước mặt rất nhiều người, Mộc Lan để lộ ra khuôn mặt giống nàng y như đúc. Nhìn vào hai khuôn mặt, ai cũng sẽ tin rằng hai người bọn họ là tỷ muội song sinh. Đến lúc đó, nếu Tần Phong Hi chỉ quan tâm đến đàn ông mà hung dữ với muội muội thì chắc chắn sẽ dẫn tới nghị luận ầm ĩ. Với bản lĩnh giả vờ yếu đuối của Mộc Lan, chỉ sợ sẽ khiến rất nhiều người đàn ông mềm lòng vì nàng ta. Tần Phong Hi không sợ đám đàn ông đó, nhưng nàng cực kỳ ghét nhìn người khác dùng khuôn mặt của mình tỏ vẻ yếu đuối để lấy lòng nhiều người đàn ông như vậy. Việc này khiến nàng rất buồn nôn. "Ô?" Ngay lúc Mộc Lan lộ mặt ra, xen lẫn trong tiếng kinh hô không hẹn mà cùng thốt lên xung quanh, một tiếng kêu ngạc nhiên lọt vào tai Tần Phong Hi. Nàng quay đầu lại, thấy Kim Lão mỉm cười giễu cợt thấy rõ. “Lão bá nghĩ đến chuyện gì buồn cười à?” Tần Phong Hi quyết định sáp lại, dò hỏi quang minh chính đại. “Tiểu cô nương ma mãnh lại chọc đến người của Đoạn Trần tông hả?” Kim Lão thấp giọng hỏi. Tần Phong Hi toát mồ hôi, lại thêm một người nữa nhắc đến Đoạn Trần tông. “Khuôn mặt của cô gái kia sử dụng một loại bí pháp của Đoạn Trần tông” Kim Lão tiếp tục nói: “Loại bí pháp ấy có thể tuỳ ý thay đổi khuôn mặt, muốn biến thành ai cũng được. Tần Phong Hi giật mình! “Cái đù! Ta biết ngay mà! Làm gì có chuyện có người vóc dáng hoàn toàn tương tự với mình chứ” Nàng đẩy Lệ Tử Mặc, ghé sát vào tai hắn rồi nghiến răng nói: “Cứ kéo dài với nàng ta trước đã, để ta hỏi rõ ràng rồi tính tiếp. Nguyệt Vệ thấy mặt chủ nhân nhà mình nhanh chóng sa sầm xuống thì vội vàng ngăn trước mặt Mộc Lan, cản nàng ta lại: “Mộc cô nương, chủ nhân nhà ta không thích người lạ tới gần” “Vậy ta không tới gần nữa, ta chỉ đi theo công tử thôi, chỉ đi theo được không?” “Nơi này là sơn trang Vân Phong, Mộc cô nương muốn đi đâu cũng được. Ý là ngươi đi theo đi, cứ đi theo thì chúng ta sẽ không làm gì được ngươi, cũng chẳng đuổi ngươi nổi. Chẳng phải Tân Phong Hi nói phải kéo dài với nàng ta à, vậy thì kéo thôi. Trong mắt Nguyệt Vệ thì người phụ nữ này kiểu gì cũng sẽ tìm được họ, vậy thì thà để nàng ta đi theo luôn, tìm hiểu rõ mọi tình huống trước rồi hẵng nói. Bằng không, cứ nhìn khuôn mặt giống hệt Tần Phong Hi của nàng ta kia, hắn ta cũng không ra tay nổi. Lệ Tử Mặc siết eo Tần Phong Hi, hắn rất khó chịu. Câu vừa nãy của nàng có ý là muốn hắn đi dỗ dành người phụ nữ kia ư? “Tần Phong Hi, nàng.. Tần Phong Hi lập tức biết mình nói sai, nàng sai rồi được chưa? Vừa nãy do nàng nghe được lời của Kim Lão nên nhất thời nóng vội, nghĩ bụng dù sao hắn cũng sẽ không có hứng thú với nhan sắc giả của Mộc Lan, hắn chỉ cần dây dưa với nàng ta một chút là xong, mà quên béng mất tính tình của cái tên này. Dám lợi dụng hắn đi dỗ dành những người phụ nữ khác, nàng đang muốn lao đầu vào chỗ chết à? “Chủ nhân chủ nhân, nghe thử xem lão bá nói đi kìa, khuôn mặt của người phụ nữ kia có vấn đề.” Nàng lập tức đổi đề tài, chắc chắn Lệ Tử Mặc sẽ nghe chuyện này, khẳng định luôn đấy. Quả nhiên việc những người phụ nữ khác có khuôn mặt tương tự với Tân Phong Hi khiến Lệ Tử Mặc rất bực bội. Nghe được khuôn mặt nàng ta có vấn đề, ánh mắt hắn lập tức quét về phía Kim Lão. Kim Lão cực kỳ nhanh chân, trong chớp mắt đã tiến xa một trượng về phía trước, nhưng nhìn ông ấy lại giống hệt như người bình thường đang bước từng bước một. Lệ Tử Mặc sáng mắt lên, ôm eo Tần Phong Hi rồi nhoắng một cái cũng đuổi theo, so sánh với Kim Lão, thân hình hắn có cảm giác phiêu dật hơn. Tần Phong Hi chép miệng, bộ pháp của Kim Lão nàng cũng biết, ông ấy xuất thân từ cùng một sư môn với Khổng Tu, trước đây Khổng Tu từng giảng giải cho nàng rồi. Nhưng lần trước Lệ Tử Mặc nói sau này sẽ không rời nàng một tấc, hiện giờ có chuyện gì hắn cũng sẽ ôm nàng đi, thế này là coi nàng như kẻ tàn tật hay gì? Nàng tự đi được mà? Ba người lập tức kéo dài khoảng cách với những người khác. Nguyệt Vệ chậm rãi đi theo, chỉ giữ tốc độ đều đều, đủ để từ đằng xa có thể trông thấy bọn họ. Nhưng hắn ta ngoái đầu lại thì thấy Mộc Lan hoàn toàn không bị mất dấu, vẫn một mực đi theo đằng sau mình, trong lòng hơi trầm xuống. Xem ra nếu bọn họ muốn giết Mộc Lan thì cũng không quá dễ, người phụ nữ này vẫn luôn diễn kịch, trong đó có một điều, đó là võ công của nàng ta chắc chắn sẽ mạnh hơn so với tưởng tượng của bọn họ rất nhiều. Đám Kim Lão cũng không muốn sẽ cắt đuôi Mộc Lan, họ chỉ muốn cách xa chút để nàng ta không nghe được mình nói chuyện thôi. “Tiểu tử, ngươi khá đấy” Kim Lão nhìn Lệ Tử Mặc rồi khẽ gật đầu, vẻ mặt mang theo sự tán thưởng: “Tuổi con trẻ mà đã có tu vi cao như vậy, khá lắm khá lắm, đừng kiêu căng cũng đừng vội vã, việc học không có điểm cuối, võ học cũng không có tận cùng” “Thụ giáo” Lệ Tử Mặc chỉ nói hai chữ, thái độ như vậy của hắn đối với đối phương đã được coi là rất tốt rồi. Mà hắn cũng cảm nhận được tấm lòng tốt của Kim Lão vì suy nghĩ cho hắn lúc nói những lời này. Kim Lão sợ hắn kiêu ngạo quá mức, tâm cảnh cũng có thể ảnh hưởng đến tiến bộ của tu vi. Nhưng Tần Phong Hi biết, mặc dù Lệ Tử Mặc kiêu ngạo, nhưng hắn cũng rất lạnh nhạt, hắn đối xử với bản thân cũng đủ tàn nhẫn, có thể chịu được cực khổ, điểm này không cần lo lắng. “Khuôn mặt của người phụ nữ kia giống hệt ngươi, nè Hi nha đầu, có phải trong lòng rất khó chịu không?” “Vâng” Tần Phong Hi thẳng thắn trả lời. Họ thân quen lắm hay sao mà ông ấy đã gọi Hi nha đầu rồi... sao không gọi Phong nha đầu nữa đấy. “Khuôn mặt ấy dùng bí pháp của Đoạn Trần tông để điều chỉnh, thật ra trên mặt nàng ta sử dụng một loại thuốc có dược tính vô cùng mạnh. Mà loại thuốc ấy cũng rất thần kỳ, nói thế nào nhỉ, chỉ cần ai ngửi phải cũng sẽ chịu ảnh hưởng đôi chút, sau đó mắt họ sẽ nhìn thấy nàng ta như cái cách mà nàng ta muốn” Kim Lão gãi gãi đầu, dường như không biết làm thế nào để nói rõ ràng hơn. Tần Phong Hi nói: “Tạo ảo giác, cường hoá, khiến đôi mắt bị lừa gạt. Chính là vì tác dụng này, nên có lẽ ban đầu khuôn mặt kia thật sự cũng không giống nàng đến mức đó, nhưng vì tác dụng của thuốc nên đôi mắt của bọn họ bị cưỡng ép tiếp nhận lừa gạt, nhìn gương mặt đó sẽ cảm thấy hẳn phải là như vậy, rồi nhìn lại Tần Phong Hi, cứ thế bất giác so sánh hai khuôn mặt với nhau và càng cảm thấy giống hơn. Kim Lão vỗ tay rồi nói: “Đúng vậy, chính là ý này. Hi nha đầu quả nhiên thông minh. May mà các ngươi không giết nàng ta, loại người này chính là tử sĩ, đã bán mạng cho chủ nhân của bọn họ rồi, hơn nữa..” Nói đến đây, vẻ mặt Kim Lão trông có phần nghiêm túc. Ông ấy nhìn Tần Phong Hi và nói: “Ngươi biết tại sao nàng ta có thể huyễn hoá thành dáng vẻ của ngươi không? Loại bí pháp kia không thành công dễ dàng vậy đâu, không phải cứ tuỳ tiện muốn hoá thành dáng vẻ của ai cũng được, bởi vì trong đó cần một thứ rất khó có được. “Đồ vật có liên quan tới ta à?” Kim Lão khẽ gật đầu: “Thông minh. Cần máu đầu tim, tóc, móng tay của ngươi, cùng với... quần áo lót ngươi đã từng mặc. Mỗi một món ông ấy nói ra, mặt Tần Phong Hi lại đen hơn một chút. Chờ ông ấy nói xong, nàng lập tức lắc đầu: “Không thể nào, tóc và móng tay ta không bàn đến, nhưng ta chưa từng chảy máu đầu tim, còn nữa... “Ai dám lấy quần áo lót của nàng, bổn Đế quân sẽ giết kẻ đó. Mặt Lệ Tử Mặc còn đen hơn nàng, còn xưng cả danh hiệu. Kim Lão lại nhíu mày: “Nếu những thứ ấy đều không có thì còn một đồ vật có thể thay thế tất cả, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn so với dùng những vật kia.” Trái tim Tần Phong Hi lập tức treo lơ lửng, nàng có dự cảm những lời Kim Lão sắp nói sau đó chắc chắn là một tin tức quan trọng đối với mình. “Máu cuống rốn, chính là máu chảy xuống khi cắt cuống rốn lúc ngươi mới chào đời. Chuyện này đã chứng minh nàng quả thật là người nơi này, sinh ra ở nơi này còn gì?!