Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm

Đậu Đỏ Bé Bé
Cập nhật:

Không phải giải cổ mà là cưỡng ép lấy ra, tương đương với việc lập tức kích hoạt cổ độc, cổ độc phát tác, lại ở trong trận pháp như vậy, cuối cùng Lệ Tử Mặc sẽ xảy ra biến cố gì, cuối cùng hắn sẽ lại biến thành bộ dạng ra sao, lúc này ngay cả Tần Phong Hi cũng không thể nói rõ. Điều khiến nàng hoảng sợ không thôi là, là ai, ai lại có năng lực bố trí một đại trận hung thần gian ác ở dưới nước thế này, ai có thể tính được hắn sẽ đến sơn trang Vân Phong, không đến bờ sông mà lại đến Thủy Nhai này ngồi thuyền rời đi. Có lẽ cả Băng Sơn Huyết Liên giả kia cũng chỉ là đạo cụ để bày trận. Băng Sơn Huyết Liên, tính mạng của nhiều người như vậy, một đỉnh núi Vân Phong, một đại trận như thế, tất cả những thứ này, lẽ nào chỉ để khiến cổ trong người Lệ Tử Mặc phát tác thôi sao? Thật ra nàng vẫn chưa có cách giải quyết được tuyệt cổ trăm phần trăm, hơn nữa bây giờ nhất định không được giải, lúc này cổ và kịch độc trên người hắn đang hạn chế lẫn nhau nên mới đạt được điểm cân bằng. Chính vì vậy nên ngày rằm hàng tháng hắn phải chịu một lần đột phát, sống không bằng chết. Hiện giờ nếu con cổ kia bị cưỡng ép lấy ra, khả năng cao nhất là cái chết. Nhưng nếu chỉ muốn hắn chết thì hà tất phải hao tâm tổn sức bố trí một cái bẫy tốn kém như vậy? Hà tất gì phải thế? Trừ khi cổ độc trong người hắn còn có bí mật khác, thật ra người kia không muốn hắn chết, mà là có mục đích khác. Nàng đoán được thì Lệ Tử Mặc cũng đoán được. Hắn nhìn chằm chằm vào trận văn to lớn trên mặt nước, vẻ mặt trầm như nước. Lúc này, trên con thuyền lớn vừa lao ra, tất cả mọi người đã quen với bóng tối trong Thủy Nhai vì đột ngột có ánh sáng mạnh chiếu vào nên không hẹn mà cùng nhắm mắt lại. Khổng Tu đang ôm đầu gối ngồi trong khoang thuyền đột nhiên nhảy dựng lên, vì hai chân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nên động tác mạnh như vậy khiến ông ấy suýt ngã nhào xuống đất, may mà Nguyệt ở bên cạnh lập tức đỡ lấy ông ấy. “Sinh Linh Tiếu, không ngờ lại là Sinh Linh Tiếu! Nhóm Tần Phong Hi gặp nguy rồi!” “Con nói cái gì?” Mặt Kim Lão biến sắc: “Sinh Linh Tiếu?” “Không sai, không sai, không phải địa chấn, không phải! Trận Sinh Linh Tiếu được kích hoạt, sinh linh chạy trốn, vì vậy mới có địa chấn! Chắc chắn trên đỉnh Vân Phong chôn rất nhiều xương cốt, những hồn phách đó, những hồn phách đó quá nhiều nên mới khiến trận địa chấn trở nên rõ ràng như thế!” Khuôn mặt Khổng Tu vì sợ hãi mà trở nên vặn veo. “Sao lại... sao lại có người có thể bố trí Sinh Linh Tiếu?” Kim Lão cũng không thể tin nổi. “Sinh Linh Tiếu là một sát trận đáng sợ lắm sao?” Nguyệt nghe vậy không hiểu lắm, nhưng hắn ta biết chắc chắn vô cùng nguy hiểm, nhất thời cũng hoảng sợ. “Sát trận, không, không, nó không được tính là sát trận. Ánh mắt Khổng Tu bắt đầu lộ vẻ bi thương, không biết phải giải thích thế nào. Ông ấy quay đầu nhìn xa xa, thỉnh thoảng có thể thấy những tảng đá lớn rơi xuống lối ra, lối ra đã bị mấy tảng đá lớn chặn lại, con thuyền muốn quay lại cũng không thể vào được nữa. Nguyệt lập tức quay người định lao đi, nhưng cánh tay bị người ta kéo lại, Kim Lão nhìn hắn ta: “Ngươi muốn làm gì?” “Chủ nhân và Tần Phong Hi vẫn còn ở trong, ta quay lại cứu họ. Hắn ta sai rồi, hắn ta sai rồi, hắn ta không nên theo thuyền ra ngoài trước. Kim Lão lắc đầu buồn bã: “Quá muộn rồi.” “Là sao?” Nguyệt Vệ nghiến răng, quá muộn rồi là sao? Ông đừng nói là chủ nhân và Tân Phong Hi mạnh như thế mà ngay cả một chút thời gian cũng không chống đỡ nổi! “Sinh Linh Tiếu kích hoạt, ai cũng không vào được, ai cũng... không ra được. Kim Lão nói. “Không, không phải ai cũng không ra được.” Khổng Tu nặng nề nói: “Nếu có thể đương đầu với Sinh Linh Tiếu thì khi đi ra sẽ là cốt linh mạnh nhất. “Cốt linh?” Nguyệt sắp điên rồi, sắp điên rồi, đây lại là cái gì nữa?! Kim Lão ngạc nhiên, ông ấy và Khổng Tu nhìn nhau, đều nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt đối phương. Lệ Tử Mặc thì họ không quen, không quen, nhưng họ đều muốn cứu Tần Phong Hi. Đối với Khổng Tu, Tần Phong Hi là nghĩa nữ của bạn thân chí cốt của ông ấy, cũng là ân nhân của ông ấy. Còn đối với Kim Lão, ông ấy thấy Tần Phong Hi rất vừa mắt, cảm thấy cô nhóc này rất thú vị, ông ấy thích nàng, rất thích. Nhưng, không cứu được, không cứu được nữa. Họ đều biết không có cách, trận Sinh Linh này, dù hai người họ có hợp lực thì cũng không ngăn cản được, huống chi hiện giờ chân Khổng Tu vẫn chưa khỏi. “Ta không quan tâm Sinh Linh Tiếu hay cốt linh gì cả, ta phải quay lại cứu bọn họ. Nguyệt nghiến răng, vung tay muốn thoát khỏi sự khống chế của Kim Lão. Có điều tuy võ công của hắn ta rất mạnh, nhưng ở trước mặt Kim Lão thì vẫn là quá yếu, năm ngón tay ông ấy siết chặt, Nguyệt không thể cựa quậy được gì. “Hi nha đầu để chúng ta đi hết, nghĩa là nó cũng biết chúng ta không thể làm được gì?” Ông ấy nhắm mắt lại. Nếu lúc đầu Tân Phong Hi không nói gì mà ép họ ở lại, thì ít nhất ở đây có nhiều người như vậy, không thể không hợp tác chống lại trận Sinh Linh, nhưng nàng không làm vậy. Chắc chắn nàng hiểu rõ trận Sinh Linh, biết họ có ở lại cũng không làm được gì. “Vậy chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn họ.” Mắt Nguyệt đỏ lên, không, không được, không thể như vậy. “Bây giờ chỉ còn một con đường. Khổng Tu lẩm bẩm: “Mong là họ có thể chống đỡ được, cũng có thể ra ngoài, trở thành cốt linh, ta cũng sẽ dùng hết mọi cách cứu họ.” “Rốt cuộc cốt linh là gì?” “Cốt linh thật ra là người chết còn sống, nhưng họ có thể chỉ huy tất cả con rối, còn dùng bí pháp phục sinh con rối xương, có thể coi những thứ này là... Tướng quân, tuyệt đối nghe lệnh của người bày trận phía sau, kể cả để họ tàn sát lẫn nhau. Nguyệt chẳng nghe được điều gì khác, hắn ta chỉ nghe thấy, người chết còn sống... Nghĩa là dù chủ nhân và Tần Phong Hi có thể ra ngoài, thì cũng ra bằng hình dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, từ nay về sau không có suy nghĩ... cũng không nhận ra nhau nữa... “Không!” “Phá kiểu gì?” Lệ Tử Mặc thấp giọng hỏi. Hắn biết Tần Phong Hi có cách, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng, hắn cũng biết trận pháp này không dễ phá, hơn nữa họ cũng không có đủ thời gian, những tảng đá trên đỉnh núi liên tục rơi xuống, sợ là lối ra phía trước sẽ bị chặn mất. Liếc mắt nhìn ra xa thì thấy thuyền của họ đã lao ra ngoài rồi. Tần Phong Hi vẫn đang tìm đồ bên hông, đưa bột cỏ ma cuối cùng cho hắn: “Chàng ăn cái này vào, sau khi ra ngoài có thể chàng sẽ bị tiêu chảy ba ngày liên tục, nhưng bây giờ có thể tạm thời khiến cổ trùng trong cơ thể chàng mê man. Lệ Tử Mặc không cãi lại, nhận lấy rồi đổ hết vào miệng. Thứ nàng đưa, đừng nói là tiêu chảy ba ngày, dù có mất nửa cái mạng thì hắn cũng nhận. Tần Phong Hi nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó hất tay, trong kẽ tay có chừng mười cây châm dài phát sáng nhắm thẳng vào hắn. không biết trên mũi châm đã nhúng nước thuốc gì mà hơi đỏ lên, ánh mắt nàng kiên định, nói: “Cái này có thể tạm thời vây khốn cổ trùng, không cho nó bị trận pháp lấy ra, còn đau đớn hơn ngày rằm gấp mấy lần, cũng không thể cử động được, chàng phải giao hết bản thân cho ta, ta đưa chàng ra ngoài, chàng có tin ta không?” Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, trong tình cảnh hiểm nguy thế này, bản thân phải chịu sự đau đớn cùng cực, di chuyển cũng không thể di chuyển, phải giao phó cả bản thân cho nàng, đây là điều không phải ai cũng làm được. Huống hồ nàng còn là một người phụ nữ, một người phụ nữ vóc dáng nhỏ hơn hắn rất nhiều. Tần Phong Hi không nhịn được mà hỏi lại: “Lệ Tử Mặc, ta chỉ chắc bốn phần mười thôi, ta sống đến bây giờ, đây là cửa ải khó khăn nhất mà ta từng gặp, chàng có yên tâm giao bản thân cho ta không?” Lệ Tử Mặc đột nhiên đưa tay ôm gáy nàng, cúi đầu hôn mãnh liệt lên môi nàng, mãnh liệt như thể muốn nuốt nàng vào bụng. Rất nhanh, hắn buông nàng ra, ánh mắt sâu xa, tối tăm vô biên, giọng hắn hơi khàn khàn, nói: “Nàng lắm lời thế, cứ bắt đầu đi” Tần Phong Hi chấn động: “Lệ Tử Mặc..” “Bổn Đế quân chỉ có một yêu cầu. Lệ Tử Mặc đưa tay xoa đôi môi đỏ mọng đang sưng lên vì vừa bị hắn dùng bạo lực của nàng, nói rõ ràng: “Nếu thật sự không được thì nàng cứ buông ta ra, tự ra ngoài. Hắn tin rằng nếu không có hắn, với bản lĩnh của nàng vẫn có thể ra ngoài. Mang hắn theo, xác suất ra ngoài là bốn phần, nhưng nếu chỉ có mình nàng, có lẽ sẽ là sáu, bảy phần. Mặt Tần Phong Hi hơi biến sắc, “Không phải chàng từng nói, nếu chàng chết thì Đại thị nữ cận thân là ta cũng phải chôn theo sao?” Ban đêm lúc ôm nàng ngủ, hắn đã từng nói, nếu hắn chết thì chắc chắn sẽ không để nàng sống một mình, trên đường xuống Hoàng Tuyền, nàng chỉ có thể đi cùng hắn. Lệ Tử Mặc nhìn nàng, đột nhiên bật cười, nụ cười này làm choáng váng mắt Tần Phong Hi, choáng váng luôn cả tâm hồn nàng. Lại là thế này, lại là thế này, người mặt mày lúc nào cũng lạnh băng cười rộ lên, quả là khiến người ta không thể chống lại. Đôi mắt lạnh tựa đầm băng chợt như đóa hoa mùa xuân đang nở rộ. “Sau khi rời khỏi đây thì báo thù cho bổn Đế quân, bổn Đế quân cho phép nàng đuổi theo, bổn Đế quân sẽ chờ nàng bên cầu Nại Hà” Hắn nói. Cút đi, cầu Nại Hà ở đâu ra! Tần Phong Hi muốn mắng hắn, nhưng cuối cùng không nói gì nữa. Động tác của nàng như bay múa, tựa như xuyên hoa dẫn bướm, chớp mắt đã đâm mười cây châm vào cơ thể hắn, tạo thành một vòng tròn, gần như đi vào tận gốc, chỉ để lại một đầu châm rất ngắn. Bên trong nơi có hơn mười cây châm vây quanh, dưới da đột nhiên có thứ to bằng móng tay lồi lên, lăn vài vòng rồi bất động. Lệ Tử Mặc chỉ cảm thấy một cơn đau gần như hủy thiên diệt địa nổ tung trong lồng ngực, hắn lập tức mất hết sức lực, ngã vào cái ôm của Tần Phong Hi. Hắn thấy nàng cắn chặt môi dưới, gần như cắn chảy máu. Hắn muốn mắng nàng, không cho nàng tự làm đau mình, bờ môi này là của hắn, là của hắn, hắn không cho phép, sao nàng có thể cắn bị thương? Nhưng hắn nhận ra mình còn chẳng đủ sức để hé miệng, hơn nữa lại có một cơn đau đớn truyền tới, gần như khiến hắn đau chết đi. Đúng là nếu so với cơn đau ngày rằm thì phải gấp mấy lần. Hắn không thể ngất, ngất thì không thể cùng nàng nữa. “Chàng không được ngất đi” Đương lúc hắn nghĩ vậy, thì Tần Phong Hi cũng nói: “Chúng ta phải xuống nước, chàng còn phải tự nín thở. Lệ Tử Mặc, cố chịu nhé.” Nói xong, nàng lấy thứ gì đó lau dưới mũi hắn, một hơi thở lạnh buốt lạ thường ùa vào mũi hắn, chớp mắt hắn đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng cơn đau cũng tăng thêm rất nhiều. “Chuẩn bị đi, ta sắp xuống nước đây.” Nói xong, Tần Phong Hi rút đai lưng của hắn ra, thắt chặt với đai lưng của mình, như thể đang trói hắn vào cơ thể mình. Nước trông có vẻ chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi tràn vào người lại như vô số cây châm nóng như thiêu như đốt ghim hết thảy vào cơ thể hắn.