Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm
Tần Phong Hi nhìn Huyết Liên trong tay, là thật, còn rất tươi, nhìn cuống hoa thì đúng là vừa mới hái xuống không lâu. Hơn nữa cánh hoa tựa như trong suốt, phía trên cực kỳ tinh khiết không dính thứ gì khác, ví dụ như độc.
Đây là Băng Sơn Huyết Liên thật vừa mới hái, là thứ nàng đang cần.
Nhưng với mức độ quý giá của Băng Sơn Huyết Liên, vì sao Vân Phong lại đưa cho nàng dễ dàng như vậy? Đóa lần trước là giả, nàng còn có thể nói có lẽ người ta đã biết là hàng giả cho nên mới đưa cho mình, còn bây giờ là thật.
Hắn ta cưỡi ưng đến để hái đóa hoa này, cuối cùng lại cho không nàng như vậy? Chỉ vì từng gặp gỡ một lần?
Đừng nói người khác không tin, đến chính nàng cũng thấy rất khó tin. Hơn nữa lúc nãy trong đầu nàng bỗng lóe lên một suy đoán, Tân Phong Hi cảm thấy nàng và Lệ Tử Mặc đang đứng ngoài sáng, có người nấp trong tối chờ chực chờ tính kế bọn họ. Không chỉ Lệ Tử Mặc, mà còn bao gồm cả nàng nữa.
Cho nên, lần đầu tiên từ khi xuyên không tới đây, Tần Phong Hi có cảm giác thuộc về nơi này chân thật đến vậy. Chứ không phải sau khi rời khỏi Lệ Tử Mặc, nàng sẽ trở thành người không có trói buộc, sống tự do cả đời.
Nghĩ lại thì đúng là quá ngây thơ, vốn dĩ nguyên nhân nàng đến thế giới này đã rất kỳ lạ rồi, sao có thể đến đây để nghỉ phép dưỡng già.
Tần Phong Hi suy nghĩ miên man không chú ý đến sắc mặt Lệ Tử Mặc, cho đến khi nàng cảm giác được quanh người ấm áp, đóa hoa trong tay bị lấy đi, thì mới phát hiện bọn họ đã xuống núi về tới xe ngựa.
Lên núi thì khó, nhưng xuống núi đối với Lệ Tử Mặc lại rất dễ dàng, Tần Phong Hi từng chứng kiến hắn xuống núi nhanh và nhẹ nhàng cỡ nào.
Lúc này đóa hoa đang ở trong tay Lệ Tử Mặc, nhưng dù đã cầm đóa Băng Sơn Huyết Liên, sắc mặt hắn vẫn trầm như nước, trong ánh mắt lộ ra sát khí nhè nhẹ, cứ như đóa hoa kia là kẻ thù không đội trời chung của hắn vậy.
“Chủ nhân?”
Lệ Tử Mặc giật mình thu hồi sát khí, sắc mặt cũng trở về bình thường, hắn nhìn nàng, tuy rằng vẫn còn một chút lạnh lùng, nhưng đó là dáng vẻ thường ngày của hắn, sau đó
còn hỏi nàng: “Đóa hoa này dùng thế nào?”
Tần Phong Hi thầm cười khổ, nếu không phải nàng thật sự cần đóa Băng Sơn Huyết Liên, thì ắt hẳn Lệ Tử Mặc sẽ không muốn lấy đồ của Vân Phong, có thể thấy hắn thật sự đặt nàng ở vị trí đầu tiên. Nàng suy nghĩ một lát, sau đó cũng không trả lời hắn mà chỉ cố gắng ngồi dậy, lúc hắn cúi xuống đỡ nàng dậy thì Tần Phong Hi đột nhiên hôn lên môi hắn một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Ánh mắt Lệ Tử Mặc sáng quắc lên, trước khi hắn thú tính quá độ muốn đỡ gáy nàng hôn đến thở không nổi, thì Tân Phong Hi đã chống tay lên ngực hắn ngăn cản, nhẹ giọng nói: “Giữa ta và Vân Phong thế nào, lần trước ta đã nói hết rồi. Ta nghi ngờ Vân Phong có âm mưu, tặng đóa hoa này cho ta có lẽ cũng là một trong những âm mưu đó, ta còn nghi ngờ Sinh Linh Tiếu có liên quan đến hắn ta.
Nàng nhắc tới Vân Phong không hề kiêng dè, thậm chí người ta tặng nàng thứ quý giá như vậy mà nàng cũng không cảm động, còn nghi ngờ người ta. Có lẽ trong mắt người khác thì nàng như vậy là đạo đức có vấn đề, là một kẻ vô ơn, nhưng Lệ Tử Mặc nghe những lời này lại cảm thấy rất êm tai.
Hắn không thể không thừa nhận, rằng từ khi Vân Phong xuất hiện, trong lòng hắn cực kỳ bực bối, Vân Phong không giống Đông Thời Ngọc, không nổi tiếng như Đông Thời Ngọc, nhưng trên người hắn ta lại có thứ tạo nên thương hiệu của Đông Thời Ngọc, hơn nữa còn thu hút hơn vị Thái tử của Đông Thanh Quốc kia. Trong mắt người bình thường, Đông Thời Ngọc như vậy đã là công tử như ngọc, nhưng Vân Phong thậm chí còn toát lên cảm giác bí ẩn trời cho. Vừa rồi đứng trên Tuyết Sơn, hắn ta tựa như thần tiên bị đày xuống trần, người như vậy đối xử dịu dàng với con gái, thử hỏi có ai có thể không rung động.
Huống chi, Vân Phong vừa ra tay đã sảng khoái tặng Huyết Liên mà người trong thiên hạ ai cũng thèm muốn.
Nếu trong lòng Lệ Tử Mặc không có Tần Phong Hi, chỉ xem nàng là vật sở hữu, thì hắn hoàn toàn có thể không để ý, dù sao với tính cách ngang ngược của hắn, dù Tần Phong Hi yêu ai thì cuối cùng vẫn không thoát khỏi bàn tay hắn, có thể nào thì nàng vẫn phải ở bên cạnh hắn.
Nhưng ngặt nỗi bây giờ Lệ Tử Mặc còn muốn độc chiếm cả trái tim nàng, tất nhiên sẽ không muốn trong lòng nàng có hình bóng người đàn ông nào khác.
Cho nên khi nghe Tần Phong Hi nói vậy, đương nhiên hắn rất vui, thật sự rất vui.
Trong lòng Tần Phong Hi không có ai khác.
Bởi vì vui nên hắn không ngại Huyết Liên là do Vân Phong đưa, người ta đưa thì ngại gì không lấy, đúng lúc để nàng tẩm bổ. Cũng vì nguyên nhân này mà hắn không để trong lòng chuyện Tần Phong Hi nghi ngờ Vân Phong và Sinh Linh Tiểu liên quan đến nhau, chỉ nói: “Không sao, binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn, bổn Đế quân sẽ không chết dễ
dàng như vậy đâu.
Đây là sự tự tin và khí phách thuộc về Lệ Tử Mặc.
Tuy rằng bọn họ đã trải qua một đường sinh tử ở Sinh Linh Tiểu, nhưng vẫn không thể làm hắn sợ hãi nửa phần. Người đàn ông này có bản lĩnh và ý chí mạnh như nhau.
Tân Phong Hi cũng bật cười, nhận Băng Sơn Huyết Liên trong tay Lệ Tử Mặc, nhẹ nhàng bẻ vài cánh hoa xuống, nói với hắn: “Nguyệt Vệ đại nhân, Khổng Tu tiền bối và Kim Lão mỗi người một cánh, chàng dùng hai cánh, còn lại ta tạm cất giữ, đóa hoa này.” Đóa Huyết Liên này có khoảng hai mươi cánh hoa, nàng hái xuống gần mười cánh còn lại: “Lấy tuyết sạch sẽ nhất hòa tan thành nước rồi thêm mười giọt nữ nhi hồng, ngâm Huyết Liên trong đó một ngày, sau đó lấy nước Huyết Liên cho ta uống.
Đưa cho Nguyệt Vệ là bởi vì hắn ta bị thương, đưa cho Khổng Tu là bởi vì dùng một cánh hoa là hai chân của ông ấy có thể hoàn toàn lành lại, đưa cho Kim Lão là vì tuổi tác của ông ấy đã cao, hơn nữa cũng là nhờ Kim Lão nói có đóa hoa này, tuy rằng cuối cùng bị Vân Phong hải được trước sau đó tặng cho nàng. Còn nếu người không bị thương mà ăn Huyết Liên thì hơi lãng phí, bởi vì nó chỉ có tác dụng tăng cường thể chất, cho nên nàng mới không đưa cho những người khác.
Tân Phong Hi nói xong thì ngất lịm, từ nãy tới giờ nàng vẫn luôn gắng gượng, phải cắn lưỡi thì mới kiên trì được đến bây giờ.
Nguyệt, Khổng Tu và Kim Lão biết nàng sắp xếp như vậy, lúc nhận được cánh hoa rất bất ngờ, đây là thứ mà người trong thiên hạ tranh giành sứt đầu mẻ trán, một cánh hoa cũng có thể đổi được trăm ngàn lượng vàng, không ngờ Tần Phong Hi cứ thế đưa cho họ.
“Chúng ta cứ ăn vào luôn. Kim Lão giật mình một lúc sau đó bật cười, cho cánh hoa vào miệng nhai nhồm nhoàm rồi nuốt luôn, khiến những người khác nhìn mà ngây người.
Khổng Tu cũng lắc đầu bật cười, bỏ cánh hoa vào miệng, nhưng ông ấy ăn tao nhã hơn Kim Lão nhiều.
Nguyệt nhìn về phía xe ngựa, cũng nhẹ nhàng đặt cánh hoa vào miệng, răng cắn nát cánh hoa có chất lỏng ngọt thanh lành lành chảy ra khiến cả người hắn ta chấn động.
Không ngờ Vân Phong lại có một con chim ưng để cưỡi, vậy thì chứng tỏ hắn ta còn có năng lực thuần thú và ngự thú. Hơn nữa công phu còn cao thâm khó dò, còn biết bố trí ảo cảnh...
Người này thật đáng sợ.
Mà có thể dạy dỗ một người tuổi còn trẻ đạt được thành tựu như vậy, e rằng sư môn của hắn ta càng lợi hại hơn. Nguyệt cũng không khách sáo, vì chỉ khi nhận ý tốt của Tần Phong Hi để mau chóng dưỡng thương, thì mới có thể đi theo bên cạnh bọn họ.
“Chủ nhân, lần này có ghi công cho Tần Phong Hi không?”
Nguyệt vẫn kỹ nhớ việc này, đáng lý ra thì là vì nàng muốn cứu Khổng Tu nên bọn họ mới đi theo đến sơn trang Vân Phong, cho nên mới gặp trận Sinh linh, mới có việc nàng cứu Lệ Tử Mặc.
Đây là vấn đề gà có trước hay trứng có trước, cho nên ngay cả Nguyệt cũng bối rối.
Lệ Tử Mặc nhìn Nguyệt, công hiệu của Băng Sơn Huyết Liên thật sự quá mạnh, nội thương khi Nguyệt chiến đấu với con chim ưng kia chỉ trong một ngày đã hoàn toàn lành lại, hơn nữa dường như nội lực còn tăng lên.
Chân của Khổng Tu thì đã trở lại bình thường, bước lại như bay, hoàn toàn không thành vấn đề, còn Kim Lão không bị thương thì nét mặt càng toả sáng.
Nhưng Lệ Tử Mặc thì lại rất khó chịu vì bọn họ không sao, người nào người nấy chạy qua chạy lại khiến hắn hoa cả mắt, còn Phong Hi của hắn bởi vì phải dùng cách khác, nên bọn họ còn phải đi một ngày, rời khỏi Tuyết Sơn đến một thành trì tìm nữ nhi hồng có chất lượng tốt nhất mới có thể bắt đầu ngâm số Huyết Liên còn lại.
Bây giờ vẫn chưa đủ một ngày, Tần Phong Hi chưa ăn Huyết Liên nên vẫn chưa tỉnh lại, sao hắn có thể vui nổi. Lệ Tử Mặc dém chăn cho Tần Phong Hi, sau đó đứng lên đi đến bàn nhìn chén sứ trắng ngâm Huyết Liên, trong không khí cũng có thể ngửi được vị ngọt mát lạnh.
“Bọn họ đi rồi à?”
Nguyệt biết người hắn hỏi là Kim Lão và Khổng Tu, bèn lắc đầu: “Kim Lão và Khổng tiền bối nói phải đợi Tân Phong Hi tỉnh lại rồi tính sau.
Thấy hắn không nói gì, Nguyệt nhìn về phía giường, nhớ tới chuyện mà mình vẫn luôn đau đáu trong lòng trong khoảng thời gian này, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói. “Chủ nhân, tuy rằng bây giờ chỉ mới tìm được một loại trong số thuốc dẫn giải độc là hoa Mê Chi, vẫn còn thiếu tám loại, nhưng chủ nhân đã vô tình dùng thạch tủy ngàn năm, cộng thêm Huyết Liên ngàn năm nữa, chắc cũng có lợi cho chủ nhân. Nhưng ngài có từng nghĩ tới chuyện giải Tuyệt Mệnh cổ chưa?”
Dường như đã một thời gian dài không ai nhắc tới việc này, Lệ Tử Mặc nghe xong bỗng thấy nao nao, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, thờ ơ nói: “Chẳng phải Vân vẫn đang tìm sao?”
Vân là một trong tứ vệ của Lệ Tử Mặc, Tuyết Vệ, Nguyệt Vệ, Ưng Vệ và Vân Vệ. Nửa năm qua Vân Vệ không xuất hiện bên cạnh Lệ Tử Mặc, không ai biết hắn ta đi làm gì, chỉ biết do Lệ Tử Mặc đích thân phải đi.
“Ý của thuộc hạ là nếu Vân tìm được người như vậy, chủ nhân có đồng ý giải cổ không?”
Tần Phong Hi cũng không có cách nào giải tuyệt cổ, đây là chuyện bọn họ đã xác định, nếu nàng có thể giải cổ độc thì đã nói ra rồi.
Lệ Tử Mặc ngẩn người vì câu hỏi của Nguyệt, lúc này hắn lại nói không nên lời.
Hắn ta nói xong, cả căn phòng chợt chìm trong yên tĩnh. Sắc mặt Lệ Tử Mặc rất khó coi, hắn vô thức quay sang nhìn về phía giường.