Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1720 "Còn không mau thả cậu Từ ra!"
Vù vù vù!!!
Theo hiệu lệnh của Từ Mạc, đám đệ tử gã mang đến đồng loạt xông về phía Diệp Phàm, hòng cho hắn một trận nhừ tử. Đám đệ tử ngoại môn bên ngoài phòng cũng tụ tập lại, chứng kiến cảnh này đều thầm cảm thán, thằng nhãi này đúng là trâu bò, vừa mới nhập môn, không chỉ quen biết vị sư tỷ được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của tông môn, lại còn dám chọc vào sư huynh Từ Mạc nữa chứ! "Quấy rầy giấc mộng đẹp của người khác, chẳng khác nào giết cha giết mẹ người ta đâu!" Diệp Phàm lạnh lùng quát, hắn vung tay tát một cái, một luồng kình phong cuồng bạo bùng nổ, ngay lập tức thổi bay toàn bộ đám đệ tử kia. Từng tên ngã lăn lóc trong phòng, miệng nôn ra máu, kêu la thảm thiết! Hít!!! Cảnh tượng này khiến sắc mặt Từ Mạc cứng đờ, đám đệ tử ngoại môn thì hít vào một ngụm khí lạnh. Phải biết rằng, đám người đi theo Từ Mạc tuy không phải là cao thủ hàng đầu trong lớp thanh niên trẻ của Vấn Kiếm Tông, nhưng cũng đều là đệ tử nội môn, tu vi Thần Mạch Cảnh trở lên, chỉ cần một người cũng đủ sức nghiền nát toàn bộ đệ tử ngoại môn. Vậy mà bây giờ, bao nhiêu đệ tử nội môn liên thủ lại bị tên nhóc mới gia nhập tông môn như Diệp Phàm một tát đánh cho tối tăm mặt mày, chuyện này quả thực khiến người ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy! "Mày..." Từ Mạc trừng mắt nhìn Diệp Phàm, vừa mở miệng, Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt gã, tung chân đá thẳng. Bịch!!! Theo một cước của Diệp Phàm, Từ Mạc còn chưa kịp phản ứng đã bị đá bay, hơn nữa còn bị đá ra khỏi phòng, ngã xuống sân, miệng phun máu. Trong khoảnh khắc, toàn bộ đệ tử đang có mặt đều ngây dại. Lúc này, Diệp Phàm bước ra, một chân đạp lên người Từ Mạc, từ trên cao nhìn xuống: "Hôm qua không so đo với mày là vì nể mặt cô Vương, mày tưởng mày ghê gớm lắm à?" "Tao muốn giết mày!" Từ Mạc mặt mày dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn Diệp Phàm, gầm lên. Gã chưa từng bị ai chà đạp, sỉ nhục như vậy, giờ phút này, lửa giận và sát ý trong lòng gã đã hoàn toàn bùng cháy. "Giết tao? Mày mà cũng xứng sao?" Diệp Phàm khinh thường nói. "Nếu mày đã muốn giết tao, vậy thì không thể để mày sống được nữa!" Nói rồi, Diệp Phàm định tiễn tên này xuống suối vàng, đúng lúc này, mấy vị trưởng lão chấp sự ngoại môn xuất hiện, lớn tiếng gọi Diệp Phàm: "Dừng tay!" "Diệp Phàm, cậu làm gì vậy?" Vị trưởng lão chấp sự hôm qua dẫn Diệp Phàm đến quát lớn, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt uy nghiêm. "Hắn muốn giết tôi, cho nên tôi định giết hắn trước!" Diệp Phàm thản nhiên nói. "Láo xược!" "Cậu cho rằng nơi này là chỗ nào, là nơi cậu có thể tùy tiện giết người sao?" "Còn không mau thả cậu Từ ra!" Mấy vị trưởng lão chấp sự nhìn Diệp Phàm, liên tục quát mắng, trong mắt ai nấy đều lộ vẻ lo lắng. Dù sao Diệp Phàm cũng không biết thân phận của Từ Mạc, nhưng bọn họ lại biết rất rõ. Gia tộc đứng sau lưng Từ Mạc có thế lực không hề kém Vấn Kiếm Tông, hơn nữa, đối phương còn là đệ tử của Ngũ trưởng lão Vấn Kiếm Tông. Nếu đối phương xảy ra chuyện gì thì đám trưởng lão chấp sự ngoại môn như bọn họ đều xong đời! "Hắn muốn giết tôi, tại sao tôi không thể giết hắn?" "Đúng thật là, Vấn Kiếm Tông mấy người được quyền hô đánh hô giết, còn người khác thì không được sao?" Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng. "Cậu..." Mấy vị trưởng lão chấp sự tức giận đến suýt chút nữa không nói nên lời. "Các vị trưởng lão, không hay rồi!" Lúc này, một người vội vã chạy đến, lớn tiếng gọi mấy vị trưởng lão chấp sự ngoại môn. "Chuyện gì vậy?" Một vị trưởng lão chấp sự nhìn người này hỏi. "Sư tỷ Ngữ Yên đi Hắc Vân Sơn Mạch lịch luyện, kết quả gặp phải lượng lớn yêu thú, bị thương mất liên lạc. Bây giờ Tông chủ hạ lệnh, yêu cầu các vị trưởng lão lập tức tập hợp, đến Hắc Vân Sơn Mạch tìm kiếm sư tỷ Ngữ Yên!" Người này nói. "Cái gì cơ?" Nghe được tin này, đám trưởng lão chấp sự đang có mặt lập tức biến sắc, các đệ tử khác cũng đều kinh ngạc.