Chương 14 15
14.
Cuối cùng ta phải cõng ca ca ra khỏi cửa, vì ca ca ta không cho người khác chạm vào mình, ai tiến lại gần hắn liền đ/á/nh người đó.
Ngay cả Hoàng đế tiến tới, hắn cũng lớn tiếng m/ắng rằng có kẻ cố tình tìm người giống người thương của hắn để lừa dối hắn! Hắn tuyệt đối không mắc bẫy.
Khi ta dìu hắn, hắn còn hung dữ nhấn mạnh: “Ngươi nhìn giống muội muội ta, mà nàng ấy thì ngốc, ngươi chắc cũng thế! Mau mau, đưa ta ra khỏi cái hang q/uỷ này! Nếu ngươi dám có ý đồ x/ấu, ta sẽ gi*t ch*t ngươi!”
Ta trừng mắt. Nói ta ngốc, ngươi nhìn lại bộ dạng say khướt này của mình đi rồi hãy nói.
Ta lập tức lấy miếng vải nhét miệng ca ca, tránh cho hắn tiếp tục lảm nhảm, còn đòi giữ tri/nh ti/ết cho tiểu Hoàng đế.
Thế giới cuối cùng cũng an tĩnh trở lại.
Đến khi đặt ca ca nằm trên giường, quay đầu lại đã thấy Hoàng đế nheo mắt như đang tính toán điều gì.
“Sao vậy?”
“Khó lắm mới ra khỏi cung, đợi ca ca ngươi tỉnh lại thì ngươi báo cho hắn biết là ta xuất cung rồi.”
“Hả?” Sao y có thể thản nhiên nói ra một câu động trời như vậy?
Đường đường là vua một nước, lại đòi bỏ nhà ra đi?
Ta không cản được y, đành đi tìm Ôn Nhu để hỏi cách giải quyết: “Làm sao bây giờ, tẩu tử của ta, y muốn ôm con bỏ trốn!”
Ôn Nhu lại tỏ vẻ như đã đoán trước: “Thì cứ để y chạy đi!”
Hừ, nói thế dễ dàng quá! Người bỏ đi đâu phải tẩu tử của nàng ấy, người bị mang đi đâu phải cháu nàng ấy?
“Dù là việc gia đình hay quốc gia, tiểu Hoàng đế đều bị ca ca ngươi áp chế đến cùng. Để y ra ngoài thư giãn một chút cũng tốt.”
Ta nhớ lại phong cách làm việc nói một là một của ca ca ta từ khi nắm quyền. Cũng nhớ lại những tháng ngày ca ca đối đầu với tiểu Hoàng đế.
Gần như một nửa triều thần đều đứng về phía ca ca. Khi đó, quyền lực của Hoàng đế bị gạt bỏ, chẳng còn chút gì gọi là uy nghi của đế vương, không ai xem trọng y, giống như một bù nhìn vậy.
Những điều y có thể làm chỉ là giữ gìn danh tiếng, để ca ca ta không tìm được cơ hội phế truất y.
Ta không nhịn được mà thở dài, đúng là tra công!
Tiểu Hoàng đế trốn đi là đáng đời hắn!
15.
Tiểu Hoàng đế chờ đến khi ca ca gần tỉnh dậy khỏi cơn say mới để lại một bức thư rồi rời đi.
Y chỉ một bọc hành lý đơn giản, trông không đựng được nhiều thứ lắm. Ta cứ nghĩ trong đó chỉ là vàng bạc của cải, nhưng không ngờ lại là bánh phù dung. Y vừa đi vừa ăn, rải rác từng miếng nhỏ trên đường, mỗi khi dừng chân nghỉ ngơi lại bỏ nửa miếng, nói là không muốn ăn nữa, rồi quẳng lại đó.
Ta thật không hiểu được ý định của y.
Ngày đầu tiên lên đường, tiểu Hoàng đế tỏ vẻ rất vui. Sang ngày thứ hai, thứ ba, biểu cảm đã có chút trầm tư. Khi y gọi ám vệ đến hỏi chuyện, ta mới nhận ra từ đầu đến giờ vẫn luôn có người âm thầm bảo vệ y.
“Sau khi cố Cửu Minh tỉnh dậy có nói gì không?”
Tiểu Hoàng đế nhìn như không mấy bận tâm, giọng thản nhiên hỏi.
“Bẩm bệ hạ, Nhiếp chính vương đã quỳ trước cửa tẩm điện của ngài ba ngày rồi!”
Ta: “…”
Hoàng đế: “…”
“Không phải chứ, ca ca của ta không thấy lá thư để lại sao?”
“Không thấy ạ.”
Vậy là chuyến bỏ nhà ra đi này thành vô nghĩa rồi!
Ta lập tức kéo ám vệ qua một góc thì thầm: “Ngươi mau báo cho ca ca ta biết, hoàng đế bỏ nhà ra đi rồi! Y còn nói muốn tìm cha mới cho tiểu bảo bối kìa!”
Ám vệ chỉ liếc ta một cái rồi không nhúc nhích. Ta vội liếc nhìn tiểu Hoàng đế, chỉ thấy y khẽ vén tà áo, tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến mình.
Ám vệ không nói gì, lập tức phi đi.
Ta có chút sốt ruột, vội tìm Ôn Nhu cầu c/ứu: “Mau giúp ca ca ta theo đuổi vợ đi!”
“Ca ca ngươi còn đang quỳ không đứng dậy nổi kìa!”
“Ngươi nghĩ cách đi, giúp ta với, xin đấy!”