Chương 8 9

8. Ca ca về nhà thông báo muốn cưới Hoàng đế. Phụ mẫu thì mặt mày ngơ ngác như vừa bị sét đ/á/nh trúng, mãi mới hồi tỉnh. Mẫu thân có chút áy náy: “Con trai à, thời gian qua nương có thúc giục con, nhưng là giục cưới chứ không phải giục lấy mạng con!” Phụ thân thì gi/ận dữ, râu tóc dựng đứng: “Láo xược! Ngài ấy là vua, con là bề tôi, đừng nghĩ con có chút quyền lực trong tay là muốn làm gì thì làm! Dám khi quân phạm thượng, mưu đoạt ngai vàng, cha là người đầu tiên xử lý con!” Ca ca cương quyết đáp: “Con chính là muốn cưới y! Con còn muốn đem binh phù triệu triệu binh mã ra làm sính lễ hỏi cưới y!” Thật đó, ta muốn khóc lắm rồi! Đối với cái người chỉ có n/ão yêu đương như ca ca ta, nếu là gặp phải người không tử tế, nhà ta không ch*t cũng phải rụng vài lớp da! “Con muốn cho nhà họ Cố này tuyệt hậu sao!” Phụ thân t/át mạnh vào trán ca ca, nhưng người lại đ/au tay hơn nên lại càng thêm tức gi/ận. “Tuyệt hậu?” Nghe đến đây, ta vội lau sạch hạt cơm còn dính trên miệng: “Cha! Con…” “Thôi, thôi, thôi, ăn cơm của con đi!” Phụ thân có vẻ đã tức gi/ận đến mức không thèm chấp nhặt nữa, đành ph/ạt ca ca quỳ trong từ đường. Ta lặng lẽ gẩy từng hạt cơm, không dám khơi chuyện lúc này. Tuyệt hậu sao mà tuyệt hậu được chứ? Nhà họ Cố chúng ta có cháu đích tôn rồi. Mỗi lần giục cưới đều lôi ta vào, không phải ông ấy vẫn muốn làm ông ngoại của Thái tử sao? Nếu không làm được ông ngoại thì làm gia gia cũng được mà! 9. Ca ca quỳ trong từ đường ba ngày, đến nỗi chẳng còn lên triều nữa. Cuối cùng, tiểu Hoàng đế cũng không kiềm chế được mà nói bóng nói gió: “Hoa phù dung nở rộ thật đẹp, nhỉ.” “Vâng, rất đẹp.” Ta hoàn toàn không hiểu ẩn ý. “Dùng làm bánh phù dung chắc sẽ mềm mại, thơm ngọt lắm.” Ta bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, chợt hiểu ra. Ca ca ta rất thích ăn bánh phù dung, đặc biệt là bánh do tiểu Hoàng đế từng cắn qua. Trước đây, ca ca luôn ki/ếm cớ ăn hết những phần bánh tiểu Hoàng đế bỏ lại: “Hừ, cái tên Hoàng đế cành vàng lá ngọc này chẳng hiểu gì về nỗi khổ của người dân.” Rồi ca ca ung dung ăn hết chỗ bánh đó. Nhưng ca ca nào biết, tiểu Hoàng đế đâu có hoang phí, y cố tình cắn mỗi miếng bánh một miếng! Đến khi hai người thành đôi, ca ca còn trực tiếp giành luôn miếng bánh từ miệng Hoàng thượng. Nhớ lại những chuyện mất mặt của ca ca, ta thật sự không dám nhìn thẳng. Rõ ràng nhà có cả đống bánh phù dung, hắn lại chẳng thèm động đến, nhất quyết phải ăn cái ở trong miệng người ta! Thật là đáng x/ấu hổ! “Ca ca ta đang bị ph/ạt quỳ trong từ đường.” “Có chuyện gì vậy?” “À, ca ca ta nói muốn cưới người .” Tiểu Hoàng đế im lặng. Mãi lâu sau, y bất chợt nói: “Không được, chỉ có ta cưới hắn thôi.” Hả? Ta đang thả câu cá mà ngơ ngác chẳng hiểu gì.