Chương 13

Đang cập nhật
Cập nhật:
Nhận được ánh mắt cầu c/ứu của tôi, Quý Thần lập tức thay tôi tiếp lời. “Hồi còn đi học, mỗi khi ông m/ắng cô ấy, cô ấy liền chạy tới b a t n a t cháu.” Quý Thần ngồi trên sô pha, mặc chiếc áo sơ mi trắng tôi vừa m/ua với anh ta, hai cái cúc áo cởi ra, đang nghiêm túc bịa ra những lời nói d ố i: “Cô ấy b a t n a t cháu rất nhiều, sau khi tốt nghiệp hai người chúng cháu liền nảy sinh tình cảm với nhau, tâm tâm tương thích.” Tôi suýt bị sặc vì nước bọt của mình. Đây là mớ hỗn độn gì vậy? Tôi bên này bị sốc, Quý lão sư bên kia đã bắt đầu đếm ngón tay, "Khá lắm, nha đầu, tiểu tử thúi, hai ngươi đã tham gia cuộc chiến ngầm này được bao nhiêu năm rồi…." Miệng tôi luôn nhanh hơn đầu óc, cười híp mắt đáp: “Ông không sợ tin tức này kích động đến mức không thể tiếp nhận sao. Dù sao, lời thề lúc trước cháu đã thực hiện được một nửa.” Sau khi nghe điều này, Quý lão sư lập tức nheo mắt và trọng tâm của ông lập tức chuyển sang mấy chữ cuối cùng. “Cái gì? Nha đầu sau này thật sự muốn đ á n h c h * t chắt của ta sao?” Chậc. “Trí nhớ của Quý lão sư cũng không tệ lắm, nhiều năm như vậy, lại còn nhớ rõ đoạn phản bác kích tình mênh mông của tôi lúc trước.” Sau khi hàn huyên vài câu, Quý lão sư đứng dậy đi vào phòng tắm. Một khắc cửa toilet đóng lại, tôi mơ hồ nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh Quý lão sư ngâm nga một đoạn nhạc. Quý lão sư có vẻ... tâm tình rất tốt? Trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Quý Thần, tôi túm lấy ống tay áo anh, hỏi về vấn đề tôi quan tâm nhất: “Không phải anh nói ông nội anh đã qu/a đ/ời rồi sao?” Quý Thần cười nhẹ: “Đốt giấy đó là cho ông ngoại tôi, ông ấy thích con trai hơn con gái. Tuy nhiên, bà ngoại tôi vì lý do sức khỏe không thể sinh con được nữa nên mẹ tôi là con gái duy nhất. Từ khi tôi bắt đầu có nhận thức, ông ngoại đã rất yêu thương và luôn vẫn dỗ dành, tôi cũng gọi ông ấy là ông nội.” “Tôi tính tình bướng bỉnh, người trong nhà cho rằng đó chỉ là một vấn đề xưng hô, nên không phản bác, tôi vẫn gọi như vậy.” “Thì ra... là như thế.” “Lúc mở cửa, tôi sợ tới mức tim sắp nhảy ra khỏi lồng ng/ực.” Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh. Lão Quý hồi lâu không đi ra, bầu không khí có chút x/ấu hổ, tôi liền gi/ật giật ống tay áo Quý Thần, tìm cái gì để nói. “Anh vừa rồi... Vì sao phải nói như vậy?” Nhìn xem, ở trước mặt người yêu, tôi vô thức mềm mỏng đi thanh âm cũng dịu dàng hơn vài phần. Nếu đổi lại là người khác, tôi đại khái sẽ ân cần thăm hỏi anh ấy có phải có tật x/ấu gì hay không. Khoảnh khắc hai mắt nhìn nhau kia, Quý Thần nhếch môi nở nụ cười. “Những gì tôi nói lúc nãy coi như là sự thật đi.” Cái này... Thì ngược lại. Khi đó, những lúc bị Quý lão sư giáo huấn thậm tệ, tôi sẽ lén lấy Quý Thần ra t r ú t g i ậ n, ví dụ như lén lút t r ú t g i ậ n vào lốp xe của anh ta, ném chút vỏ hạt dưa vào trong ngăn bàn của anh ta. Nhưng mà... Tôi đều làm lén lút ở sau lưng. Làm sao anh ta biết được? Có thể là do trong mắt tôi hiện lên vẻ bối rối quá rõ ràng, không đợi tôi hỏi thì Quý Thần đã chủ động giải thích. “Thật ra, lần nào tôi cũng biết là cô, cô làm việc gì cũng luôn bất cẩn, hoặc là bị bạn học của tôi nhìn thấy, hoặc là bị tôi nhìn thấy, hoặc là…” “Chính tôi đã đem thẻ học sinh của cô để lại chỗ ngồi của cô.” Quý Thần xoa xoa mi tâm, vẻ mặt bất đắc dĩ. “Thật khó để tôi không biết.” ...Tôi lại bị sốc. Vốn dĩ nghĩ rằng, thật may mắn khi những hành vi t r ú t g i ậ n một cách bí mật của mình đã được thực hiện một cách hoàn hảo trong suốt những trung học. Không ngờ rằng bí mật đã sớm bị bại lộ từ lâu. Hơn nữa, năm đó Quý Thần còn chưa trưởng thành chút nào. Khi đó, anh có chút rám nắng, lại còn đeo kính gọng đen trong những năm trung học, tóc mái lại dài, hơi che mặt mày. Thật khó để gây ấn tượng với vẻ ngoài ấy. Và bây giờ... Tôi liếc anh ta một cái, gương mặt không góc c h * t, đẹp đến mức đầu gối tôi cảm thấy r/un r/ẩy. Chân mềm nhũn, ly nước vừa mới cầm lên tay cũng rung theo, nước ấm trong nháy mắt rơi xuống đùi Quý Thần ngồi cạnh bên. “Ah...” Tôi kinh hô một tiếng, theo bản năng gi/ật khăn giấy lau cho anh. Tuy nhiên, sau khi lấy hết khăn giấy lau lên đó, tôi mới ý thức được.. Vị trí này hơi nh.ạy cả.m. Càng x/ấu hổ hơn chính là, khoảnh khắc tôi cằm khăn giấy ở phía trên cứng đờ, Quý lão sư bỗng nhiên lặng lẽ từ phòng vệ sinh bước ra….