Chương 18
Chúng tôi tình cờ ngồi cạnh cửa sổ.
Lúc gọi món, Quý Thần đặc biệt lịch sự đưa thực đơn cho tôi chọn món trước, nhưng trong đầu tôi đều là vấn đề về sợi dây chuyền kia có nên nhận hay không, tôi càng không có tâm tư gọi món.
Tôi đẩy menu trở lại.
Lúc Quý Thần gọi món, tôi cũng không chú ý nghe, cho đến khi nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi, tôi lấy dây chuyền từ trong túi ra, đặt lên mặt bàn.
“Như vậy đi, tôi đem tiền chuyển lại cho anh.”
Phía đối diện, lông mày Quý Thần lặng lẽ nhíu lại.
Tôi lại nói tiếp
“Tháng sau tôi phải trả tiền thuê nhà, tiền trong tay không đủ, tôi sẽ chuyển tiền cho anh theo từng kỳ.”
Chẳng biết vì sao, khi nghe thấy hai chữ "từng kỳ", đuôi lông mày Quý Thần hơi nhíu vài phần.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi vui vẻ đồng ý.
Tôi thấy nhẹ nhõm.
Tôi cũng không muốn Quý Thần nghĩ rằng tôi là loại phụ nữ tham tiền lại háo sắc.
Tuy rằng, háo sắc là thật.
Sau khi món ăn được phục vụ đem ra, tôi hơi ngạc nhiên.
Đồ ăn đều là Quý Thần gọi, nhưng không ngờ lại hợp khẩu vị với tôi.
Hơn nữa, Quý Thần rất lịch sự, trước khi dùng bữa anh ta sẽ giúp tôi lau sạch bát đĩa, trong lúc ăn sẽ giúp tôi gắp thức ăn, khi tôi uống nước xong trong ly, anh ta lại rót thêm nước ân cần hơn cả nhân viên phục vụ.
Tôi âm thầm quan sát, ở trong lòng không ngừng cộng cho anh ta thêm điểm.
Nhưng mà...
Tôi thêm điểm cũng vô dụng, đóa hoa rơi Quý Thần này tựa hồ cũng không thể có được.
Sau khi ăn xong, Quý Thần giành thanh toán, tôi nói mình đã no rồi, anh liền cùng tôi tản bộ ở quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại.
Đi chưa được hai bước, liền gặp một cô bé đang cầm giỏ hoa.
“Anh trai, bạn gái anh xinh đẹp như vậy, m/ua hoa cho chị ấy đi, chúc tình cảm của hai người thiên trường địa cửu!”
Tôi hơi x/ấu hổ.
Học bá như Quý Thần bình thường tính tình thẳng thắn, không chừng sẽ trực tiếp cự tuyệt.
Quý Thần không nói có m/ua hay không, lại cúi người xuống trước, hai tay chống trên đầu gối, nhẹ giọng hỏi cô bé:
“Em gái nhỏ, em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười ba ạ!” Cô bé dứt khoát trả lời.
Quý Thần nở nụ cười.
Anh xoa xoa đầu đối phương:
“Em có mã QR không?”
Sau khi cô bé lấy ra thẻ mã vạch, Quý Thần hỏi giá, giọng điệu đầy ôn hòa:
“Chỗ hoa này anh sẽ m/ua hết, đã khuya rồi, em về nhà sớm một chút đi.”
Cô bé vui vẻ nhận tiền, cẩn thận từng li từng tí đưa hoa cho tôi, kề sát tôi và nhẹ giọng nói:
“Chị à! Anh trai vừa đẹp trai lại ôn nhu, chị thật hạnh phúc...”
Nói xong, cô bé vẫy tay chào chúng tôi cùng với nụ cười rồi cô bé rời đi.
Tôi cầm một giỏ hoa tươi, cúi đầu nhìn lướt qua.
Đẹp trai thì có đẹp.
Chỉ là...
Hạnh phúc của tôi ở đâu?
Tên này khó đoán như vậy, không biết có đến phiên tôi hạnh phúc hay không.