Chương 2

Đang cập nhật
Cập nhật:
Tôi ngơ ngác. “Ông của anh?” “Ừm!” Chàng trai đặt túi đựng tiền giấy xuống, cúi người nhổ cỏ dại trên m ộ, dường như đã đoán ra điều gì đó, khẽ cười nói: “Có phải cô đi nhầm m/ộ rồi đúng không?” “…” Tôi không trả lời, tôi cẩn thận nhìn kỹ xung quanh và cảm thấy có chút kỳ lạ. Cũng có thể tôi đã nhầm m/ộ... Tôi vội vàng xin lỗi, sau đó bỏ chạy với túi vàng mã. Lái xe một vòng quanh sườn núi, tôi lại quay trở lại. Hình như...... không sai mà? Nhìn bóng dáng đẹp trai đang đ/ốt giấy trước m/ộ phía xa, tôi nghi hoặc lấy điện thoại di động ra gọi video cho ba xem: “Là ở đây ạ?” Ba tôi trả lời ngay: “Ừ, đúng rồi đấy.” “Trước m ộ bà của con là ai? Cháu rể của bà ấy sao?” “... Mắt nhìn cũng khá đấy.” Tôi không trả lời, tắc điện thoại rồi cầm túi tiền giấy bước tới. Mỹ nam đ ố t rất nhiều tiền giấy cho bà của tôi. Khi gió thổi qua, tro giấy bay vương vãi khắp nơi. “Trai đẹp!” Tôi bước tới chào hỏi: “Hình như là anh đến nhầm m ộ rồi…” Anh ta sững sờ một lúc, nhìn trái nhìn phải rồi lấy điện thoại di động ra quay một đoạn video, hẳn là gửi cho người nhà để x/á/c thực. Một phút sau, điện thoại di động của anh vang lên một tiếng. Mỹ nam nhìn lướt qua, trong nháy mắt nhíu mày, sau đó có chút lúng túng nhìn về phía tôi: “Ngại quá…Thật xin lỗi cô.” Anh ta chỉ vào túi tiền giấy của tôi và hỏi: “Cô có thể b/án chỗ vàng mã này cho tôi được không?” Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai kia đến mức xuất thần, phản ứng chậm đi vài nhịp. “À... Không, anh có thể lấy hết, dù sao anh cũng đã đ ố t cho bà của tôi rồi.” Mỹ nam dường như cảm thấy cũng có lý, thấp giọng nói cảm ơn, liền xách túi tiền giấy rời đi. Nhìn thấy chiếc xe phóng đi, tôi chợt thấy hối h/ận. Đúng là đồ đ ầ u h e o, đáng lẽ tôi có thể lấy giá 1 tệ để có cớ yêu cầu anh ấy thêm tài khoản W e c h a t.