Chương 14 (Hoàn)

"Cha, học viện Nam Đô này đa phần là nơi con em thế gia theo học, nay lại có một nữ tiên sinh, nghe nói tài hoa phi phàm, học vấn uyên thâm, một tay vẽ tranh của nàng ấy không gì sánh bằng, chúng ta..." "Đi học viện Nam Đô." Trong học viện Nam Đô, tiếng đọc sách vang vọng. ... Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai. Đồng cư trường can lý, lưỡng tiểu vô hiềm ai. ... "Hôm nay đến đây thôi." Đám thiếu niên mười hai, mười ba tuổi, chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng. Trong phòng, một bóng dáng màu xanh biếc bước ra, dung mạo nữ nhân diễm lệ, mày ngài thanh tú, mặc dù đẹp rực rỡ nhưng lại trang điểm đơn giản, dịu dàng. Nhìn thấy dưới gốc cây liễu ngoài sân có một nam nhân g/ầy gò, trong chốc lát ngây người. Nam nhân định bước tới nhưng lại thấy một đứa trẻ chạy đến gọi mẹ. Tiểu cô nương xinh xắn như búp bê kia có vẻ ngoài rất giống nữ nhân đó. Hai người nhìn nhau, im lặng không nói. Nam nhân lúng túng muốn quay đi thì nghe tiếng gọi "Cha!", chưa kịp bước đã bị một cục bột nhỏ ôm chầm lấy chân, "Cha!". "A nương, cha trông giống hệt người trong tranh." Nam nhân bế cô bé tiến về phía nữ nhân đang khóc như mưa, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định như nhiều năm về trước, "A Du, ta đến muộn rồi." (Hoàn)