Chương 19

Tiểu A Thất
Cập nhật:
19. Hắn mang th/uốc đến, giả vờ áy náy hổ thẹn, tử tế khuyên nhủ. “Cẩm Hoa, đừng làm lo/ạn nữa, sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của nàng.” “Danh tiếng trăm năm qua của Tướng Quân Phủ không thể bị nàng phá hủy được.” “Cho nhi tử của ta thân phận đích tử, ta sẽ không trách lỗi xưa.” “À? Quý thiếp biến thành bình thê? Mạnh gia của ngài đúng là vì tôn tử mà tận tâm tận lực.” Hắn muốn phản bác nhưng ta đã t/át cho hắn một bạt tai, đ/á/nh vì hắn không có liêm sỉ. “Ngài cũng xứng nhắc đến Tướng Quân Phủ à?” “Liêm sỉ và lời thề trung trinh của ngài dành cho ta đều đã thối nát ở viện tử Tây Thành đó rồi.” Thái phó đại nhân cao cao tại thượng, vì mất cảnh giác mà ăn một bạt tai, bây giờ nổi trận lôi đình. “Nàng nghĩ Tướng Quân Phủ bây giờ có thể so với Tướng Quân Phủ năm xưa sao?” “Nàng thanh cao ngạo mạn, cả đời này đều đứng trước mặt ta nói chuyện ân nhân, nàng không mệt à?” “Cả đời ta đã báo đáp cho nàng rồi, nàng còn muốn thế nào hả? Thật sự muốn ta đoạn tử tuyệt tôn sao?” “Nam nhân tam thê tứ thiếp thì có làm sao? Nếu nàng là nam nhân, chỉ sợ đã thê thiếp thành đàn rồi, nhưng nàng lại muốn ta làm thánh nhân, ta không có cách nào mới phải làm trái luân thường đạo lý.” Đôi mắt hắn chuyển sang đỏ au, đôi bàn tay r/un r/ẩy, cuối cùng ta cũng nghe được lời nói từ tận đáy lòng của hắn rồi. “Bây giờ Vân Dương đang mang th/ai, nàng đồng ý cũng tốt mà không đồng ý cũng tốt, nhi tử của Mạnh gia đểu sẽ nhận tổ quy tông.” Ta không phản bác, trước ánh mắt nhìn ta chăm chú của hắn, ta ôm lấy cổ hắn vuốt ve gò má bị ta t/át sưng đỏ của hắn. Hắn cũng muốn né tránh nhưng đã bị bàn tay của ta giữa ch/ặt, muốn động cũng không động được. “Cho nên Mạnh đại nhân đã quên lời thề đ/ộc mà ngài đã thề trong cung rồi sao? Ta nghĩ, những người trong cung kia chưa quên đâu.” “Ngài làm trái lời thề, ông trời không để ngài ch*t nhưng nếu ta muốn thì sao? Ngài nghĩ hoàng thượng có đồng ý không?” Hắn h/oảng s/ợ, ngây ngốc, không dám tin. “Đến bây giờ rồi mà hình như đại nhân quên rồi, Tô Cẩm Hoa ta chưa bao giờ là người tốt cả.” Phụ huynh của ta đã có công phò tá bệ hạ, Tô gia kiên quyết đề ra một c/ầu x/in nho nhỏ với ngài ấy, chắc bệ hạ sẽ không thể không cho chúng ta thể diện đâu. Vốn dĩ Mạnh gia là tội thần, được như ngày hôm nay đều nhờ vào phúc khí của Tô gia. Mà Tô gia liếm m/áu trên lưỡi đ/ao, nào phải Bồ T/át sống. Từ sâu trong đáy mắt của ta, Mạnh Diệp chỉ nhìn thấy lạnh lùng và c/ăm h/ận. Hắn không ngờ ta lại quyết tuyệt đến thế, chẳng sợ cá ch*t lưới rá/ch, quyết không nhường nửa bước. Hắn ngây người đứng yên tại chỗ, gắt gao nhìn ta rồi ngã ngồi xuống ghế Thái sư, ta đặt bát th/uốc vào tay hắn ta. “Đừng ép ta khiến tiểu cô nương của ngài một x/á/c hai mạng.” Hắn sợ hãi bưng bát th/uốc hoảng lo/ạn bỏ chạy. Từ hôm đó trở đi hắn không còn dám đến trước mặt khiêu khích ta nữa, mà âm thầm trù tính giáng cho ta một đò/n chí mạng. Tốt nhất là khiến ta không thể xuất hiện trước hoàng thất nữa. Cơ hội này, ta ngoan ngoãn trao vào tay hắn.