Chương 9

Tiểu A Thất
Cập nhật:
9. Suy cho cùng Mạnh Diệp cũng không ng/u xuẩn. Tiểu cô nương của hắn bị đích mẫu và các tỷ muội trong phủ chặn lại trên đường lớn, họ lôi kéo bắt nàng ta quỳ xuống rồi t/át vào mặt nàng ta, gương mặt đang yên đang lành nhanh chóng thay đổi. Những ô ngôn uế ngữ trước đám đông, hạ nhục tiểu cô nương đến mức không đáng một xu. “Mẫu thân là cái dạng đó thì sinh ra nữ nhi cũng là cái dạng đó, đều là cái thứ bò lên giường nam nhân.” “Đáng tiếc là ngươi không được may mắn như mẫu thân của ngươi, Ôn phu nhân hào phóng mới cho bà ta thân phận tiểu thiếp, không giống như ngươi suốt ngày đi khoe khoang khắp nơi mình là ngoại phòng.” “Nếu không tranh chấp với tiểu thư của nhà Thượng Thư, thì ai biết được hồ ly tinh ngoại thất như ngươi lại sống trong một viện tử xa hoa nhất Tây Thành.” “Ôn gia tốt x/ấu gì cũng là tướng môn, sao có thể dạy ra cái thứ như thế này. Nếu như ở nhân gia bình thường thì dã bị tr/eo c/ổ ch*t để chấn chỉnh gia phong rồi.” Khi nàng ta dùng gông cùm trói ta ở hậu viện, có lẽ nàng ta không bao giờ ngờ rằng nàng ta cũng có ngày bị đầu đ/ao của thế tục ch/ém thành từng mảnh. Nàng ta bị m/ắng đến thương tích đầy mình, cắn ch/ặt môi, rơi nước mắt, mái tóc đen dài rối bù, dùng ánh mắt yếu ớt nhìn Mạnh Diệp trong đám đông mà cầu c/ứu. Tuy rằng Mạnh Diệp siết ch/ặt nắm tay nhưng cũng không dám mang tiền đồ của mình hay thanh danh anh hùng của Mạnh gia ra mạo hiểm, mà hắn vội vàng gửi một lá thư cầu c/ứu đến thế tử Hoắc Lĩnh Hoắc đại nhân. Những lời m/ắng nhiếc, những cái t/át giáng xuống khuôn mặt của tiểu cô nương nhưng lại khiến đôi mắt của Mạnh đại nhân đỏ hoe. Khi Hoắc đại nhân đến giải vây cho tiểu cô nương thì khuôn mặt sáng sủa rạng rỡ của tiểu cô nương đỏ bừng sưng tấy, yếu ớt đến mức không thể nhận ra. Mạnh Diệp đứng trong tiểu viện chờ đợi đại phu mà tim đ/ập liên hồi. Ta ngồi trong trà lâu đếm đủ từng cái t/át một, đến khi đếm đủ một trăm rồi còn tăng thêm hai mươi cái thì tâm trạng mới khá hơn một chút. Lão nữ nhân cái gì cũng không có nhưng th/ủ đo/ạn thì vô biên, tấm lòng cũng đ/ộc á/c. Gia phong của Ôn gia cũng chính trực, còn cho Ôn Vân Dương lựa chọn. Chọn giữa việc tr/eo c/ổ hay là chọn c/ắt đ/ứt mối qu/an h/ệ, Ôn Vân Dương đã chọn cái sau. Khuôn mặt sưng to như đầu lợn, còn bị người đời chỉ trỏ, nàng ta chỉ còn cách giả ch*t rồi được đưa về viện tử ở Tây Thành. Kể từ ngày đó cái mác mà nàng ta luôn tự hào chỉ còn là kẻ tr/ộm và hạ tiện. Nhưng nàng ta vẫn chưa biết khuôn mặt đó của nàng ta, sau khi liên tiếp nhận những cái t/át thì đã bị h/ủy ho/ại hoàn toàn. Ôn phu nhân là người thống khoái nhất, sau khi biết mất mặt là kết cục đã định, bà ta đã chọn bỏ nhỏ giữ lớn. Hôn sự của nữ nhi Ôn gia, tiền đồ của nam tử đều viên mãn trong cái t/át tay đ/ộc á/c đó. Khi Mạnh Diệp h/ồn xiêu phách lạc hồi phủ, ta rót cho hắn một tách trà, mỉm cười nói chuyện phiếm với hắn. “Lúc còn nhỏ không học gì hay lại đi học người ta làm ngoại phòng, bây giờ nhân phẩm thể hiện đều mất sạch, e rằng thiếp của người ta còn đoan chính thanh bạch hơn nàng ta.” “Theo lý mà nói thì Hoắc Lĩnh không thích loại kỷ tử thanh lâu, hà cớ làm sao lại vừa mắt nàng ta chứ?” “Phàm là người có mắt đều biết, không biết giáo dưỡng và xuất thân của nàng ta thế nào mà lại có tác phong không biết x/ấu hổ như vậy.” “Có thể lăn lộn với nàng ta ở Tây Thành suốt ba năm dài, ta nghĩ người đó cùng bị m/ù rồi.” Quả nhiên hắn không nghe nỗi nữa nên ném mạnh tách trà xuống đất. “Phu nhân trước giờ không nhiều lời, hà tất gì lại giống những phụ nhân ba hoa trên phố nói nhiều rồi lại bới móc khuyết điểm của người khác.” Ta nắm lấy tay hắn, khi hắn nhìn thấy vết m/áu trên cổ tay áo thì đột nhiên đồng tử hắn co rút lại, hắn vô thức lùi lại nhưng ta sống ch*t ôm ch/ặt lấy hắn. Ta vừa lau giúp hắn, vừa cười vừa nói. “Nhưng thật đáng tiếc thay cho phu nhân trong phủ, bị một đống phân lợn lớn như thế đ/ập vào cửa, chỉ hơi gh/ê t/ởm một chút nhưng vĩnh viễn khó mà sống cuộc sống bình thường được.” Cơ thể của Mạnh Diệp run lên, bất chợt ta ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt hắn. “Chắc là phu quân sẽ không để ta phải chịu cảnh gh/ê t/ởm như vậy chứ?” “Suy cho cùng thì từ trước đến giờ tính tính của ta cũng không dễ dãi.” Mạnh Diệp khó khăn nặn ra nụ cười. “Đương nhiên không rồi.” “Tình cảm của ta và nàng, người ngoài làm sao so được.” “Chắc mẫu thân uống th/uốc xong rồi, ta đến đó đã.” Hắn hốt hoảng bỏ chạy, còn ta đổ tách trà mà hắn uống xuống đất. “Tình cảm giữa ta và chàng như nước đổ từ lâu rồi, bây giờ người mà lòng chàng nhung nhớ mới là nàng ta.” “Đương nhiên tiểu cô nương đáng h/ận, nhưng con chó cắn chủ từ phía sau mới thật sự là tội không thể tha.”