4.
Năm mới vừa qua, chớp mắt đã đến Tết nguyên tiêu.
Sư đệ mà Sở Qua ủy thác đã trở về sơn môn, mang theo một ngọn đèn lồng hoa.
Dưới bầu trời nặng trĩu, vô số ngọn trường minh đăng bay lên từ khắp các hướng.
Đó là kỳ vọng của mọi người dành cho một năm mới.
Ta đàn cho hắn nghe khúc nhạc kia.
Sở Qua đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm vô tận:
“Sư huynh, khúc nhạc này, tên là gì?”
Ta vuốt ve sợi “Sở Qua huyền”, thấp giọng nói: “Ta vẫn chưa nghĩ ra.”
Hắn xoay người lại, cười nói: “Không cần phải vội, sau khi ta xuống núi, sư huynh nghĩ ra thì cứ viết thư báo cho ta.”
Ta nghĩ, rồi nói trái với lòng mình: “Sau khi xuống núi, nếu như ngươi muốn ở lại dưới núi, thì không cần quay lại nữa.”
Sở Qua chưa từng được thấy thế giới dưới chân núi ra sao, những gì hắn thấy được từ trong sách cuối cùng cũng quá nông cạn.
Xuống núi, hắn sẽ làm quen với rất nhiều người, nhìn ngắm rất nhiều phong cảnh, có lẽ sẽ thấy Thanh Vụ Sơn buồn tẻ nhạt nhẽo.
Sơ Qua bước đến ngồi xuống bên cạnh ta, hắn lắc đầu: “Có lẽ ở dưới núi rất tốt, nhưng sư huynh không có ở đó, đối với ta mà nói, sẽ không còn tốt đến vậy.”
Hắn vuốt ve chữ khắc trên vỏ ki/ếm: “Ta sẽ dùng thanh ki/ếm trong tay, mở ra một thời kỳ thái bình thịnh thế.”
Ta nhìn những ngọn thiên đăng ở xa xa, vận khí của Bắc Lương sắp cạn, hoàng đế bất tài, chỉ dựa vào Sở Qua, muốn thay đổi được kết cục này, quả là khó khăn.
Ta chỉ hy vọng hắn được bình an.
Đêm đến, Sở Qua ôm gối tới phòng ta, muốn ngủ chung với ta như thuở còn nhỏ, có lẽ là vì sắp ly biệt, nên ta không thể từ chối bất cứ lời thỉnh cầu nào của hắn.
Sở Qua nằm gọn phía bên ngoài, ta bối rối trong lòng, giả bộ nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Qua hồi lâu, bên cạnh vang lên một tiếng động nhẹ, Sở Qua trở mình, quay mặt về phía ta.
Ta cảm nhận được ánh mắt đang đặt trên người mình, hơi thở hồi hộp của ta cũng trở nên cứng ngắc.
Qua nửa đêm, ta thật sự không trụ nổi mà ngủ thiếp đi.
Trong thoáng chốc, trên trán ta có gì đó mềm mại chạm vào, tựa như có người đắp chăn cho ta, ta trở mình, càng chìm sâu hơn vào mộng đẹp.
Đến khi ta tỉnh lại, bên ngoài mặt trời đã mọc, bên trên tấm chăn là áo choàng của Sở Qua.
Chỗ bên cạnh đã không còn người, nơi đó đặt một phong thư, trên thư còn có một cành lạp mai đẫm sương.
Trong lòng ta như trống rỗng, vội vàng đứng dậy.
Cầm lấy nhành lạp mai, mở phong thư ra, trên đó là nét chữ không thể quen thuộc hơn của Sở Qua.
[Nhìn chữ như thấy mặt, ngàn lần vấn an.]
[Lúc ta đặt bút viết, đang là canh Dần, sư huynh đang ngủ yên trên giường, ta lại có chút luyến tiếc sự yên tĩnh như vậy. Thứ lỗi cho ta rời đi một mình mà không đợi ngươi tỉnh dậy, trong chuyện chia ly với ngươi, ta quả thật là một tên q/uỷ hèn nhát. Nếu sư huynh tiễn ta xuống núi, có lẽ ta sẽ bật khóc đến nỗi không ra thể thống gì nữa mất.]
[Ta và sư huynh ở bên nhau đã mười sáu năm, chưa từng phải chia xa, hóa ra cảm giác khi phải rời xa người mình yêu thương chính là như vậy, là ngay cả việc viết ra hai chữ chia xa cũng đ/au đớn đến mức khiến cho người ta khó mà thở nổi.]
[Sư huynh, ta không biết xem quẻ bói, ta c/ầu x/in sư phụ mấy ngày liền, người mới nói cho ta biết, chỉ cần thiên hạ thái bình thì ngươi có thể xuống núi.]
Mũi ta cay cay, có lẽ là sư phụ bị hắn làm phiền nên mới thuận miệng nói vậy để lừa hắn.
[Cuối cùng sẽ có một ngày, thiên hạ sẽ thái bình, ta sẽ đích thân tới đón sư huynh xuống núi.]
[Ta sẽ thường viết thư về, mỗi khi gió thổi qua sợi dây đàn thứ hai, chính là ta đang nhớ ngươi. Không muốn để sư huynh buồn nên ta tặng ngươi một nhánh lạp mai khác, mong ngươi sẽ thấy vui.]
Bàn tay cầm bức thư của ta khẽ run, một giọt lệ rơi xuống đóa lạp mai, khiến cho cánh hoa run lên.
Lần sau gặp mặt chẳng rõ là khi nào, Sở Qua cứ như vậy mà đi, ta có rất nhiều chuyện muốn mặt đối mặt mà dặn dò hắn.
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên:
“Đại sư huynh, sư phụ gọi ngươi đến đài chiêm tinh.”
Ta vội vàng lau nước mắt, cất giọng nói: “Được, vậy thì ta đi.”
Trên đài chiêm tinh, bức tượng cao chạm trần của Tử Vi đại đế và Đấu Mỗ nguyên quân được đặt ở hai bên.
Ở giữa chúng, các cơ quan vận hành một tinh bàn to lớn.
Ta chắp tay cúi lạy trước tượng thần.
Sư phụ ngồi trên chiếc bồ đoàn đặt ở chính giữa, trước mặt người có một bàn cờ, phía trên là một ván cờ đã tàn.
Ta bước tới, tháo Quy Kỳ xuống đặt sang một bên, ngồi vào phía đối diện.
Ta đặt một quân cờ đen xuống.
“Bắc Lương giờ đây đang thiếu tướng tốt, Triệu Tông nhất định sẽ để Sở Qua ra chiến trường,” Giọng nói có chút già nua của sư phụ vang lên, “Ta gọi con tới, để cho con biết rằng, con có thể trù mưu tính toán, nhưng nếu là chuyện liên quan đến sống ch*t, con tuyệt đối không được dò thám.”
Quân cờ trắng đặt xuống, sắp đẩy quân đen vào khốn cảnh.
Nắm ch/ặt quân cờ đen trong lòng bàn tay, ta nhìn bàn cờ trước mặt, cứng nhắc nói: “Ý của sư phụ là, sư đệ sẽ có chuyện?”
Sư phụ lại nói: “Từ sau khi sư thúc của các con qu/a đ/ời, ta không còn bói quẻ nữa, Sở Qua sẽ ra sao, ta cũng không biết.”
“Dò hỏi chuyện sống ch*t là đại kỵ, cho dù là con hay là Sở Qua, cũng đều sẽ bị ảnh hưởng, nếu con không muốn Sở Qua ch*t bất đắc kỳ tử, thì đừng có động đến.”
Sau khi để lại những lời này, sư phụ đứng dậy rời đi.
Quân cờ đen trong lòng bàn tay ta, do áp lực quá lớn mà vỡ thành mấy mảnh, đầu nhọn sắc bén cứa vào da thịt, m/áu đỏ thẫm chảy ra từ kẽ ngón tay, rơi trên bàn cờ.
Ta không cảm nhận được đ/au đớn, chỉ mờ mịt nhìn về tinh bàn to lớn giữa không trung.
Sở Qua đúng là thường xuyên viết thư gửi về.
Chỉ trong một tháng, ta đã nhận được ba phong thư.
Vượt qua bao nhiêu cửa ải, đến việc ăn gì, nhìn thấy gì, tất cả đều viết rất chi tiết.
Đi cùng với bức thư còn có đủ loại hoa chưa từng thấy ở trên Thanh Vụ Sơn.
Trong lá thư mới nhất, Sở Qua nói, hắn đã đến kinh đô Bắc Lương, người ở đó đ/á/nh đàn không hay bằng ta.
Đặt lá thư xuống, ta nhìn đóa lạp mai trong chiếc bình trên bệ cửa sổ, lặng lẽ cười.
Nửa tháng sau, Triệu Công trực tiếp phong cho hắn làm tướng quân, để cho hắn dẫn theo ba đạo quân tiến đến biên cương.
Đối với người đột nhiên xuất hiện như Sở Qua, các đại thần trong triều lại càng hoài nghi và coi thường.
Nhưng Sở Qua đã dùng thanh ki/ếm trong tay để khiến cho đám người kia ngậm miệng.
Đánh một trận tại Đàm Châu, Sở Qua liên tiếp chiếm được năm thành, đ/á/nh đuổi quân Đại Hạ ra khỏi Lam Quan.
Từ sau khi Sở Qua xuống núi, ta liền tự nh/ốt mình trong đài chiêm tinh.
Nhìn chồng binh thư, địa đồ cùng tin chiến thắng chất đầy trên bàn, ta không khỏi cong khóe môi, Sở Qua cũng không đơn đ/ộc, vẫn còn có ta ở sau lưng hắn.
Ki/ếm chiếm kẻ á/c, đàn hỏi chúng sinh, có lẽ ngay từ đầu, mọi chuyện đã được định sẵn.