Chương 9

Lý Yên Niên
Cập nhật:
9. Là cận vệ thân thiết trước đây của Sở Qua đã c/ứu ta, bọn họ vốn định vào thành mang Sở Qua về, nhưng đi nửa đường lại gặp ta. Từ chỗ bọn họ ta mới biết được, hiện giờ Sở Qua đã bị buộc tội phản quốc. Ba Nạp Hãn tung tin Sở Qua đã tiết lộ cách bố trí phòng thủ, giờ đây người trong thiên hạ ai cũng phỉ nhổ hắn. Triều đình trực tiếp tịch thu phủ tướng quân, phủ đệ cũng bị người dân phẫn nộ th/iêu rụi. Người đang cõng ta đã từng được Sở Qua nhắc đến trong thư, tên Vệ Ẩn. Vệ Ẩn cõng ta không dám đi qua đường quan, vết thương trên người ta đều do thiếu niên tên Bạch trúc xử lý, nhìn bề ngoài, hai người cũng chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi. Bọn họ tìm một hang động để nghỉ ngơi, Bạch Trúc đang thay th/uốc cho ta. Ta thầm thì: “Chúng ta đang đi đâu đây?” Bạch Trúc mím môi: “Tây Vực, Bắc Lương đế đang đuổi gi*t chúng ta, Bắc Lương đã không còn an toàn nữa.” Ta bỗng nhiên hiểu ra: “Không phải trong quân có kẻ làm phản, Ba Nạp Hãn cũng không hề tung tin, mà là Triệu Tông muốn lấy mạng Sở Qua.” Hai mắt Bạch trúc đỏ hoe: “Tướng quân không hề phản quốc, đều là do Triệu Tông tung tin. Y có ứ/c hi*p nữa thì tướng quân cũng không thể mở miệng biện giải cho mình.” Im lặng một hồi, ta nói: “Ta sẽ trả lại sự trong sạch cho tướng quân của các ngươi, hắn phải được sống thanh bạch trong sử sách, được đời sau truyền tụng.” Vệ Ẩn săn được hai con thỏ rừng mang về, hắn rút đoản đ/ao ra, bắt đầu xử lý. Hắn nói: “Tướng quân đã nói, nếu công tử tìm đến, thì chúng ta cứ đưa ngươi đi thật xa, tốt nhất là không bước chân vào đất của Bắc Lương nữa.” Sở Qua đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng hắn vẫn đi trên con đường này, một con đường dẫn tới bóng đen. Ta thấp giọng nói: “Các ngươi có thể nói cho ta biết, những năm qua Sở Qua mọi chuyện ra sao?” Mấy ngày nay ta bị bệ/nh, không nói gì, Bạch Trúc sợ ta bức bối trong lòng nên tìm mọi cách để khiến ta mở miệng. Hôm nay nghe ta hỏi như vậy, hắn hiếm khi thấy vui vẻ như vậy, vừa thay th/uốc vừa nói: “Tướng quân có người trong lòng, Triệu Thông ban hôn cho hắn với tiểu thư nhà tướng quân, hắn trực tiếp khiến cho Triệu Tông không còn chút mặt mũi nào ngay trên đại điện, bị đ/á/nh hai mươi trượng, nhưng vẫn không chịu chấp nhận hôn sự.” Ta chợt siết ch/ặt ống tay áo: “Người trong lòng?” Vệ Ẩn gật đầu: “Tướng quân chưa từng nói là tiểu thư nhà nào, nhưng hắn nói, người trong lòng của hắn là một người rất dịu dàng.” Bạch Trúc liếc nhìn Quy Kỳ trên lưng ta: “Đúng rồi, người trong lòng của tướng quân cũng giống như công tử vậy, biết đ/á/nh đàn, tướng quân còn cứ ngân nga mãi một giai điệu, nói là được người trong lòng viết riêng cho hắn.” Bạch Trúc nói: “Vệ Ẩn, ngươi nghe nhiều rồi, ngươi ngân thử chút đi.” Vệ Ẩn đ/ốt lửa, đem hai con thỏ nướng trên đó, hắn cau mày ngẫm nghĩ một chút, rồi ngân nga một giai điệu chẳng ra đâu vào đâu. Nhưng ta cũng đã biết, đó là khúc “Tương tư” mà có lần ta đã từng dạy Sở Qua đàn. Bạch Trúc nói: “Tướng quân trồng một vườn lạp mai, hàng năm đông đến hoa nở, sẽ hái một cành tặng cho người trong lòng của hắn.” Hắn thở dài: “Nhưng không biết hiện giờ cô nương này nghĩ gì về tướng quân, liệu có giống như những người khác, cho rằng tướng quân là kẻ phản quốc.” Mắt ta đẫm nước, cố gắng giữ thanh âm ổn định, nói: “Không đâu, ở trong lòng người đó, tướng quân của các ngươi vĩnh viễn là vị tiểu tướng quân cưỡi trên chiến mã bảo vệ quốc gia, dũng mãnh và liều lĩnh, hắn sẽ luôn là niềm kiêu ngạo của người đó,” Vệ Ẩn nhìn đôi mắt ửng đỏ của ta, thấp giọng nói với Bạch Trúc: “Ngươi nhẹ nhàng một chút, làm công tử đ/au rồi.” Bạch Trúc thấy ta khóc, lập tức hốt hoảng: “Là ta đã mạnh tay.” Ta lắc đầu: “Chẳng qua là bị gió cát thổi vào mắt thôi.” Vệ Ẩn đưa đồ ăn đã nướng chín cho ta và Bạch Trúc, còn hắn thì gặm bánh ngô khô khốc. Nếu không phải Bạch Trúc chia cho hắn một nửa, thì hắn cũng sẽ không ăn. Nhịn bọn họ, ta nhớ lại chuyện năm xưa. Khi còn nhỏ, có một lần ta bị nhiễm phong hàn, không ăn được gì, ta liền muốn ăn khoai nướng, tối đến Sở Qua vác cái cuốc còn cao hơn cả người hắn để đi đào khoai, nướng cho ta ăn, khi đó, ta cũng nhất quyết chia cho hắn một nửa. Mặt Sở Qua dính đầy bùn đất, ngồi trên bệ để chân, cầm nửa củ khoai lang nướng rồi mỉm cười ngây ngô với ta. Ta để cho hắn ngồi lên giường, nhưng hắn lại nói quần áo hắn không được sạch, sẽ làm bẩn giường. Sau đó, hắn dựng lên một cái bàn thờ nhỏ trong phòng mình, phía trên đặt một củ khoai lang đã được rửa sạch, hắn còn thắp cho củ khoai ba nén nhang. Ta không hiểu cho lắm, nên hỏi hắn đang làm gì. Hắn gãi đầu, trả lời một câu khiến người ta dở khóc dở cười, hắn nói mình tin vào thần khoai lang. Hắn nói, bởi vì ta ăn khoai lang, no bụng rồi uống th/uốc nên mới khỏi bệ/nh, hắn cảm thấy khoai lang rất thần kỳ, là thần tiên, có thể khiến cho sư huynh khỏi hết tật bệ/nh. Sau khi lớn hơn một chút, mỗi lần ta dùng chuyện này để bắt bẻ hắn, hắn cũng không hề phản bác. Sở Qua trong trí nhớ đang cười, khóe miệng ta cũng cong lên theo. Ta dựa vào vách đ/á, lật lại ký ức, từ trong đó tìm ra một số thứ trước kia ta chưa từng phát hiện, thì ra, cách hắn đối xử với ta, vẫn luôn khác biệt. Trong những ánh mắt nhìn về phía ta, giọng nói gọi tên ta hết lần này đến lần khác, đều ẩn giấu bí mật mà hắn chưa kịp thổ lộ ra. Khi ta biết rằng đã quá muộn, thế gian khó tìm được cố nhân, ta mới chợt bừng tỉnh. Ta cũng đem tình yêu ngập tràn ẩn giấu trong tiếng đàn, hắn cũng đến ch*t vẫn không hiểu được tâm ý của ta. Ta không khỏi cười khổ, chúng ta khác nào hai quả bầu bị c/ưa miệng*, ông trời thật đúng là biết cách trêu đùa người. *锯了嘴的葫芦 - bầu bị c/ưa miệng: chỉ người không biết cách ăn nói hoặc nói rất ít.