Chương 3: Hẻm tử nhân

Sa Mạc
Nguồn: truyenfull.vision
Lão Thụ Bì nhịn không được giơ tay quơ quơ trước mắt Dương Ninh. Dương Ninh chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở: - Lão Thụ Bì, ta là quên một chuyện, không phải mù, đôi mắt còn có thể nhìn được, ngươi có thể giúp ta nhớ lại một chút hay không? Lão Thụ Bì cười khổ nói: - Nửa năm trước là ngươi mang theo Tiểu Điệp cô nương lưu lạc tới thành này, ngươi từng nói với ta, hai người gặp nhau lúc tị nạn, nàng bị người khác khi nhục, ngươi cứu được nàng, từ đó hai người liền sống nương tựa vào nhau giống như huynh muội. - Nửa năm trước lưu lạc tới thành Hội Trạch? Đôi mắt Dương Ninh híp lại. Nói cũng kỳ quái, Lão Thụ Bì vừa nói như vậy, trong đầu hắn quả thực xẹt qua một vài hình ảnh vụn vặt, hơi mơ hồ không rõ, tuy nhiên lại mơ hồ xuất hiện hình ảnh một tiểu cô nương, ngay cả bộ dạng cũng hơi rõ ràng. - Vậy ngươi còn nhớ được chuyện xảy ra sau khi tới thành Hội Trạch không? Lão Thụ Bì thấy bộ dạng mơ hồ của Dương Ninh, không khỏi lo lắng. Dương Ninh muốn suy nghĩ, lại không biết có phải bệnh nặng mới khỏi hay không, chỉ cần vừa động não, gáy liền căng lên, có cảm giác hôn mê. - Hiện giờ Tiểu Điệp ở nơi nào? Dương Ninh biết được từ miệng Lão Thụ Bì, mình có thể sống quay về chắc chắn bởi vì Tiểu Điệp, hơn nữa chủ nhân thân thể này hiển nhiên quan hệ không thấp với Tiểu Điệp. Lão Thụ Bị thở dài, bất đắc dĩ nói: - Ngươi thực sự không nhớ gì cả. Nàng vẫn luôn ở chỗ Hoa mụ mụ, nửa năm qua, ngươi cũng thường xuyên nhìn thấy nàng, chuyện liên quan tới nàng, đều là ngươi nói cho ta biết. - Hoa mụ mụ? Dương Ninh ngạc nhiên nói: - Hoa mụ mụ này là thần thánh phương nào? Lão Thụ Bì vẫn chưa trả lời, sau lung truyền tới giọng nói của Hầu Tử: - Hoa mụ mụ là di nương của Hoa Huyện thừa. Ha ha, ở trong thành này, không mấy người dám trêu bà ta. Lúc này Hầu Tử đã tới, một gã ăn mày bưng một thùng gỗ sứt mẻ sau lưng, bên trong là nước, đặt bên cạnh Dương Ninh. Dương Ninh vén tay áo lên, trên người ngứa ngáy khó chịu, tiến tới bên thùng gỗ, đang muốn thò tay rửa mặt, hai tay còn chưa với vào, đã ngây người. Mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trên mặt nước kia, vẫn hơi giật mình. Đó là một khuôn mặt có dính cáu bẩn, cũng không hề sạch sẽ hơn mấy người khác, nhưng còn có thể nhìn ra được, khuôn mặt này cũng thanh tú, chẳng qua mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt hơi thon gầy, chẳng qua hai bên mày kiếm giương lên, trong sự tuấn tú có chút anh khí. Lúc trước hắn vốn cảm thấy kiểu tóc khoác lên vai của đám người Hầu Tử rất có cá tính, lúc này phát hiện mình cũng tóc tai bù xù, rối tung không chịu nổi, ít nhất nhìn từ ngoại hình, quả thực là một tên ăn mày danh xứng với thực. Dương Ninh ngơ ngác một chút, cười khổ lắc đầu, lập tức rửa mặt, nước lạnh chạm vào mặt, đã tỉnh táo hơn một chút, lúc này mới nói: - Di nương của Hoa Huyện thừa? Chẳng lẽ Tiểu Điệp làm nha hoàn trong nhà Hoa Huyện thừa? Lão Thụ Bị vẻ mặt lo lắng nói: - Đêm hôm Tiểu Điệp cô nương ra đi, còn nói chỉ cần có cơ hội, sẽ tới thăm ngươi. Nhưng đã qua mấy ngày rồi, không hề có tin tức của Tiểu Điệp cô nương. Đêm hôm ấy nàng vụng trộm chạy ra ngoài từ Hoa trạch, sau khi trở về không biết có bị phát hiện hay không, thực sự khiến người ta lo lắng. - Tiểu Điệp có ân cứu mạng với ta, ta đương nhiên phải cảm ơn nàng. Dương Ninh ân oán rõ ràng, tuy rằng ấn tượng của hắn đối với Tiểu Điệp không quá nhiều, nhưng cô nương người ta cứu mình, trong lòng vẫn hết sức cảm kích: - Đúng rồi, tòa nhà của Hoa Huyện thừa rốt cuộc ở nơi nào, đợi mưa tạch rồi ta sẽ đi gặp Tiểu Điệp.