Chương 8: Lưới đen

Sa Mạc
Nguồn: truyenfull.vision
Tiểu cô nương chợt kêu lên: - Tiểu ca ca. Nhìn cô bé thấy có gì đó hơi quen, Dương Ninh cảm thấy hiếu kỳ hỏi: - Muội biết ta sao? - Ừ! Tiểu cô nương gật đầu nói một cách hưng phấn: - Muội biết, muội biết. Tiểu Điệp tỷ nói với muội về huynh, tỷ nói rằng huynh là người thân duy nhất của mình. Tiểu ca ca, làm sao mà huynh lại tới đây? Dương Ninh giơ ngón tay lên miệng, tỏ ý bảo mọi người đừng nói to quá. Các thiếu nữ liền gật đầu, Dương Ninh mới tới gần hơn một chút: - Vì sao mọi người lại bị nhốt ở đây? Các cô gái nhìn nhau rồi một cô gái lớn tuổi nhất nói: - Ta tên là Tú nhi. Chúng ta bị lừa tới đây. - Bị lừa? Dương Ninh ngẩn người. - Mấy tháng trước ta với cha mẹ chạy nạn đến thành này thì có một người tới tìm chúng ta nói với cha mẹ ta rằng có thể cho ta làm nha hoàn, lo ăn lo ở, mỗi tháng còn được nhận hai đồng bạc. Tú nhi giải thích: - Chúng ta gần như không sống nổi nên chẳng từu chối. Người đó dẫn ta tới một ngôi nhà khác. Khi tới đó, bên trong đã có mấy tỷ muội như ta. Ở đó được hai ba ngày, tới đêm tối chúng ta được bảo lên một một chiếc xe ngựa sau đó được đưa tới đây. Từ đó về sau chúng ta chưa được ra ngoài. Cha mẹ ta cũng không biết ta ở đây. - Thì ra là vậy. Dương Ninh nhíu mày hỏi: - Ngươi có biết vì sao bọn họ lại đưa mọi người tới đây không? Các cô gái đều ngơ ngác lắc đầu. Tú nhi nói: - Sau khi tới đây liền có người bắt đầu dậy chúng ta luyện tập ca hát, không cho chúng ta làm gì khác, cũng không được hỏi nhiều. Nếu luyện tập tốt thì còn đỡ, nếu luyện kém thì không được ăn cơm, thậm chí còn bị đòn. Nói tới đây, hai mắt cô gái đỏ ứng, âm thanh cũng nhỏ hơn: - Ta nghe nói trước kia có người luyện tập không tốt, bị đánh dở sống dở chết. - Nói vậy thì tiểu Điệp đang cùng với các ngươi tập hát luyện múa? Dương Ninh cau mày hỏi. Tú Nhi gật đầu nói: - Tiểu Điệp tới đây sớm hơn chúng ta. Khi chúng ta tới thì, các nàng ấy đã luyện rất khá. Cô gái dừng một chút rồi mới nói: - Ta nghe nói nếu tập múa tốt thì tối có thể được đến phòng bếp để làm. - Phòng bếp? - Ừ! Có đôi khi phu nhân muốn ăn tối nên sẽ để hai người ở đó để hầu hạ bất cứ lúc nào. Tú nhi nói tiếp: - Tiểu Điệp múa khá nên đôi khi cũng được tới phòng bếp. Lúc này, Dương Ninh mới cảm thấy thoải mái, thầm nghĩ tiểu Điệp có thể chuồn khỏi tòa nhà, rất có thể là nhân lúc ở phòng bếp, nhưng chuyện này cũng tương đối mạo hiểm. - Vậy đêm nay tiểu Điệp ở phòng bếp? Tú nhi lắc đầu: - Trước kia cho dù buổi tối các nàng ấy ở bếp thì ban ngày chúng ta còn được gặp. Nhưng đã mấy ngày nay ta chưa thấy mấy nàng đó, có lẽ đã bị đưa đi trước. - Đi rồi? Dương Ninh cau mày hỏi: - Ngươi nói là các nàng không có trong ngôi nhà này? Đúng rồi mà các nàng ngươi nói là ai? Tú nhi nghĩ một chút rồi mới nói: - Trước kia ta nghe các nàng nói rằng trong ngồi này này, ở trước và sau đều có rất nhiều người. Đưa một đám tới lại có một đám đi. Học ca múa xong đều bị đưa khỏi nơi này, hơn nữa cũng chẳng ai có cách tìm được các nàng. Mấy người tiểu Điệp tới sớm, học ca múa đã lâu, nhưng mấy ngày qua không nhìn thấy bóng dáng nên ta nghĩ có lẽ các nàng ấy đã bị đưa đi.