Người ta thường nói, kinh thành gạo đắt, ở đây chẳng dễ dàng gì.
Nhưng đối với ta và mẫu thân, dường như cũng không phải quá khó khăn.
Mẫu thân ta có tay nghề khéo léo, chỉ cần bắc một cái nồi lên, mọi người ngửi thấy mùi thơm đều kéo đến.
Ta nhanh nhẹn, đứng trước quầy giúp bà đón khách và thu tiền.
"Khách quan, canh dê của ngài đây, ngon thì quay lại ạ!"
Canh dê đậm đà màu trắng, rắc hành lá xanh biếc, vô cùng thơm ngon.
Công việc buôn b/án của chúng ta cũng vô cùng phát đạt.
Cho đến một lần, ta vừa bưng bát canh lên, thì bị ai đó đ/á mạnh vào lưng.
"A Ngưng!" Mẫu thân ta hốt hoảng kêu lên.
Bà định chạy đến c/ứu ta, nhưng cái nồi lớn liền bị ai đó đạp đổ, mẫu thân cũng bị ngã xuống.
Nửa nồi canh dê sôi sùng sục đổ lên váy của bà.
Trước mặt là lũ gia nhân của phủ Nhiếp Chính Vương, sau những gã đàn ông lực lưỡng như thùng sắt, là một mỹ nhân mặc váy lụa màu vàng nhạt.
Mỹ nhân nhíu mày, mặt đầy khó chịu: "Đập nát quầy hàng của chúng cho ta."
"Tuân lệnh!"
Nhìn thấy những gia nhân kia sắp xông lên, ta lao ra che chắn cái nồi, kêu thét lên: "C/ứu mạng! C/ứu mạng!"
Tên gia nhân đưa tay ra, ta liền cắn một phát, hắn đ/au đớn hét lên, giơ tay định đ/á/nh ta.
Trong lúc hỗn lo/ạn, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Đám đông tụ tập từ xa tự động dạt sang hai bên, nhường lối cho một nam nhân mặc áo dài màu xanh đen bước tới.
Y phục của hắn ta không quá xa hoa, bên cạnh chỉ có một tùy tùng.
Nhưng những gia nhân kia nhìn thấy hắn ta, lập tức quỳ rạp xuống:
"Bái kiến Vương gia!"
Nhiếp Chính Vương, chú ruột của Hoàng đế hiện tại, Tiêu An.
Hắn ta bước tới, vẻ mặt không vui: "Giữa thanh thiên bạch nhật, ngay tại kinh thành, lại gây ra cảnh tượng muốn gi*t người phóng hỏa, thật không ra thể thống gì."
Lưu Mộc D/ao lập tức tiến lên, vòng tay qua cánh tay Tiêu An, vẻ mặt đầy oán gi/ận.
"An ca ca, chàng biết đấy, ta không chịu được mùi thịt dê. Vốn định bàn với họ xem có thể dời đi xa hơn không, nào ngờ con chó này lao đến cắn người, thuộc hạ của ta mới vô tình làm đổ nồi canh..."
Tên gia nhân lập tức giơ bàn tay bị ta cắn chảy m/áu lên, làm chứng cho Lưu Mộc D/ao.
Tiêu An thở dài:
"Thôi được rồi, vậy bảo người giúp họ dời quầy hàng đi."
"Tuân lệnh!"
Lập tức, hai gia đinh bước lên kéo mẫu thân ta đi.
Mâu thân cố gắng đứng dậy, nhưng lại khuỵu xuống, tà váy bung ra, lộ ra đôi chân bị bỏng đỏ rực.
Trong lúc giằng co, chiếc mũ trùm đầu rơi xuống, để lộ gương mặt của bà.
Người ta thường nói, dù mặc áo vải, cài trâm gai, vẫn khó che giấu nhan sắc khuynh thành.
Trong khoảnh khắc ấy, hai gia đinh đang kéo mẫu thân ta sững người.
Ngay cả Tiêu An cũng khẽ ngẩn ra.
Huống chi, một mỹ nhân rơi lệ, lại càng thêm phần yếu ớt đáng thương.
Mẫu thân ta cố nén nước mắt, chậm rãi quỳ xuống dập đầu trước Tiêu An:
"Làm kinh động quý nhân, thân này đáng ch*t vạn lần. Tiểu dân sẽ lập tức dọn đi, nhất định không bao giờ xuất hiện trước mặt quý nhân nữa."
Nói xong, bà vịn vào ta để đứng dậy nhưng vẫn khó nhọc, rồi cố gắng nâng chiếc nồi lớn nặng trịch lên.
Chân bà vừa bị bỏng, cái nồi lại vô cùng nặng, khiến bà loạng choạng, trông vô cùng đáng thương.
Trong khoảnh khắc ấy, ta nhìn thấy Tiêu An theo bản năng giơ tay ra, định đỡ lấy mẹ ta.
Nhưng hắn rất nhanh đã thu tay về.
Cảnh tượng đó cũng lọt vào mắt Lưu Mộc D/ao.
Cô ta đứng phía sau Tiêu An, ánh mắt đầy oán đ/ộc, dán ch/ặt vào chúng ta.