Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Ss Tần
Cập nhật:

Chương 1543 “Chồng tôi đang ở đâu?

Tất cả mọi người ở đấy đều hiểu ra, Elber này là đại diện cho một tập đoàn tài chính ở Las Vegas, đến đây vì muốn thâu tóm sòng bạc ở Hào Giang, mà nhà họ Hà lần này, rõ ràng là đã bị gài bẫy. Las Vegas vốn dĩ là thành phố cờ bạc lớn nhất thế giới, là thánh địa cuồng hoan của những con bạc. Nhưng dưới sự nỗ lực của Hà Gia Xương, Hào Giang này đã từng bước từng bước vượt qua cả Las Vegas. Vị thế của Las Vegas đối với những tay cờ bạc cứ thế mà giảm xuống, dân cờ bạc và tiền cược trên toàn thế giới cũng không còn đổ về Las Vegas nữa, mà lại chuyển hướng chảy sang Hào Giang. Những tập đoàn ở Las Vegas làm sao mà chấp nhận được chứ. Hơn mười năm trước, bọn họ đã bắt đầu bày trận, lợi dụng nguồn vốn quốc tế dồi dào, bắt đầu từng bước xâm chiếm thị trường ở Hào Giang. Edson của Ngân Sa năm đó chính là đại diện của tập đoàn tài chính Bắc Mỹ. Biến cố ba năm trước kia, Giang Long Huy của Hồng Môn cùng với tập đoàn tài chính Las Vegas và Thái Dương Thánh Giáo đã hợp tác với nhau, mua chuộc trợ thủ đắc lực của vua sòng bạc Hà Gia Xương, dự định tóm trọn Hào Giang trong một lần. Không ngờ kế hoạch lại bị Lý Dục Thần phá đám. Bọn họ không những thất bại, mà cả Giang Long Huy và Edson còn chết oan uổng. Đứng trước sức mạnh, tư bản cũng phải bó tay. Nam Dương Hồng Môn bị quét sạch, Thái Dương Thánh Giáo cũng phải ẩn mình, dưới sự liên thủ bao vây tiêu diệt của Hà Gia Xương và Mã Sơn, vốn liếng của Bắc Mỹ xem như đã hoàn toàn rút khỏi Hào Giang, lão đại của Las Vegas cũng phải làm rùa đen rụt cổ trong suốt ba năm qua. Lần này, bọn họ kéo nhau quay lại đây, sợ là không có ý tốt. Các ông trùm vốn dĩ đến phòng VIP này đều mang tâm thế đến để hóng hớt, xem họ Hà và họ Mã tranh giành nhau, coi đây không khác gì một vở kịch thâm cung nội chiến. Xét về mặt tình cảm, bọn họ đều hy vọng nhà họ Hà thắng, dù gì thì Mã Sơn cũng là người ngoài, ba năm qua có làm tốt đến đâu thì sự cống hiến của anh ta cho Hào Giang vẫn chưa thể sánh với vua sòng bạc cũ. Nhưng mà ngay lúc này, nhà họ Hà đã thua. Không những thua, mà rõ ràng lại còn bị giặc Tây lợi dụng. Chuyện này đã khiến người Hào Giang nảy sinh ít nhiều cảm giác không cam lòng, căm ghét giặc Tây gian xảo, cũng hận con cháu nhà họ Hà chẳng giỏi giang gì. Ván cờ hôm nay cũng từ “họ Hà và họ Mã tranh giành” thành cuộc chiến giữa trong và ngoài nước. Xét về lý, Tra Na Lệ hoàn toàn có quyền từ chối yêu cầu của Elber, dù sao thì cả Hào Giang bây giờ cũng đã nằm gọn trong tay họ Mã. Nhưng trong trận chiến này, hầu hết người trên giới đều đã biết chuyện xảy ra ngày hôm nay. Bọn họ không được tận mắt chứng kiến cả ván bạc, bởi vì quay chụp ở sòng bạc bị cấm, chứ chưa kể đến chuyện phát trực tiếp. Nhưng bọn họ vẫn đang chờ kết quả. Nếu Tra Na Lệ từ chối, xét về lợi ích nhận được, cô ấy thắng, họ Mã thắng, Tân Ngân Sa thắng, nhưng trên danh dự, Hào Giang lại thua, cả người Hoa Hạ cũng thua. Trong cuộc chiến giữa trong và ngoài nước này, kẻ chiến thắng chính là “người ngoại quốc”. Từ đó về sau, Hào Giang sẽ không còn là “thành phố cờ bạc” và “thánh địa” của những tay bạc nữa, còn Las Vegas sẽ phục hưng trở lại, quay về làm thành phố cờ bạc số một thế giới. Có lẽ đây mới chính là mục đích thật sự của Elber khi đến đây. Cho nên, Tra Na Lệ đồng ý với ông ta hay không, thật sự rất khó xử. Cô ấy hiểu rõ tình hình hơn bất kỳ ai khác, nhưng cô ấy vẫn chưa thể biết được quân bài tẩy trong tay Elber rốt cuộc là gì. Ông ta lấy toàn bộ Las Vegas ra đặt cược, vậy là ông ta nắm chắc phần thắng đến vậy sao? “Cược với ông ta đi!” Trong đám đông, không biết ai đột nhiên hét lên. Bầu không khí tĩnh lặng cũng lập tức bị phá vỡ. Ban đầu chỉ là những tiếng bán tàn xì xào, dần dần lại trở nên ồn ào hơn. Vốn dĩ vẫn có những người lên tiếng phản đối, cho rằng không nên rơi vào cái bẫy của kẻ địch. Nhưng con người là sinh vật sẽ bị cuốn theo, chẳng mấy chốc, cả đại sảnh đã đồng thanh hô to: “Cược với hắn!” “Người Hoa Hạ tất thắng!” … Elber nở một nụ cười trên môi, trông cứ như đã đoán được từ trước rằng mọi chuyện sẽ như vậy. “Mã phu nhân, cô nghe thấy chưa? Tiếng hô hào của mọi người ấy!” Tra Na Lệ nhíu mày. Cược hay không cược, thắng hay thua, thậm chí là Hào Giang có xuống dốc hay không, tất cả đều không quan trọng với cô ấy. Cô ấy ở lại Hào Giang này, là bởi vì nơi đây có Mã Sơn. Nhưng cô ấy biết một điều, với cục diện như ngày hôm nay, nếu Mã Sơn đang ở đây, anh ta chắc chắn sẽ cược. Cho nên cô ấy không thể không đánh cược. Không đánh cược, cô ấy sẽ không phải là bà chủ Mã nữa. “Chồng tôi đang ở đâu?” Tra Na Lệ hỏi. Kể từ khi biết Elber đứng sau tập đoàn tài chính Las Vegas, cô ấy đã chắc chắn, chuyện ngày hôm nhất định có liên quan đến Thái Dương Thánh Giáo. Mã Sơn mất liên lạc khiến cô ấy thật sự lo lắng. “Ông chủ Mã ấy hả?” Elber khẽ cười mấy tiếng, tiến đến gần Tra Na Lệ, lợi dụng tiếng ồn của đám đông, nhỏ giọng nói: “Mã phu nhân, nói thật nhé, tôi đây cũng chẳng biết ông chủ Mã đang ở nơi nào đâu. Nhưng mà cô cứ yên tâm, đại giám mục Ricardo đã nói rồi, sẽ không làm gì đến tính mạng của hắn, bởi vì hắn ta là anh em tốt của Lý Dục Thần mà, đúng không?” Tra Na Lệ khẽ giật mình, quả nhiên đã đoán đúng, là Thái Dương Thánh Giáo làm. Mục tiêu của bọn chúng không chỉ là Hào Giang, mà còn cả Lý Dục Thần nữa. Tra Na Lệ đã từng nghe Mã Sơn kể, ba năm trước, thiên sứ tuần tra của giáo hội Thánh Quang đã tìm đến Lý Dục Thần, mới anh đến Malika. Đã ba năm trôi qua, có vẻ như chúng không đợi nổi nữa. Chẳng qua là chúng rất kiêng dè Lý Dục Thần, cho nên đã quyết định ra tay với Mã Sơn trước, tiện tay giúp tập đoàn tài chính của Las Vegas thâu tóm luôn Hào Giang. Nếu vậy, e là cái chết của ông cụ Hà cũng do bọn chúng làm. “Xem ra, tôi không muốn cũng không được nhỉ?” Tra Na Lệ hỏi. Elber rất lịch sự buông tay: “Ồ không, cô có thể lựa chọn từ chối, đấy là quyền của cô. Nhưng mà Hào Giang thì…” Ông ta mỉm cười, quay đầu nhìn về phía đám đông, ánh mắt của bọn họ tràn đầy sự mong chờ và cuồng nhiệt. “Cô nhìn bọn họ đi, trông có giống đám bạo lực không cơ chứ?” Giọng điệu của Elber tràn ngập sự giễu cợt và khinh thường, tựa như người phương Tây cao quý của đầu thế kỉ trước đang đứng trên bến tàu Hào Giang, nhìn đám công nhân bến tàu nghèo khổ. “Được rồi, tôi cược với ông.” Giọng nói của Tra Na Lệ hết sức kiên định. Cô ấy nói không quá lớn, nhưng ai ai xung quanh đấy cũng đều nghe thấy. Cả căn phòng lập tức im lặng. Elber vỗ tay, tiếng vỗ tay đó nghe thật chói tai trong bầu không khí yên tĩnh. “Mã phu nhân quả là nữ trung hào kiệt! Thật đáng khâm phục!” “Đừng nói vớ vẩn nữa, bắt đầu đi.” Tra Na Lệ nói. Elber lại lắc đầu: “Không không, vừa nãy tôi đã thua rồi, cho nên bên chúng tôi sẽ đổi người khác ra trận.” Ông ta đứng sang một bên, nhường đường cho kẻ khác. Từ trong đám đông bước ra một gã ngoại quốc cao gầy, mặc bộ đồ màu đen. Tuổi tác có vẻ khá lớn, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt kia lại rất có thần. “Đấy chẳng phải là linh mục Stephin của nhà thờ Vĩnh Lợi sao?” Có người kinh ngạc thốt lên. “Ồ, đúng là cha đỡ đầu rồi!” “Sao ông ấy lại tới đây?” “Tôi nghe nói đâu đó hôm qua ông ấy vẫn đang còn ở nhà thờ Vĩnh Lợi giảng đạo mà!” Đám đông bàn tán xôn xao. Stephi này, rất nổi tiếng ở Hào Giang, là linh mục của nhà thờ Vĩnh Lợi, mọi người thường gọi ông ta bằng cái tên thân thiết “cha đỡ đầu”. Tra Na Lệ không theo đạo, cũng chưa từng gặp Stephin, nhưng đã từng nghe đến tên người này. Cô ấy nhìn thấy một loại ánh sáng thần thánh tỏa ra từ người Stephin. Nhìn là biết, ông ta chắc chắn là người của giáo hội Thánh Quang, hơn nữa địa vị không hề thấp. Thì ra đây chính là “vị kia” trong miệng của Hà Quảng Chí và Elber, Tra Na Lệ lúc này mới chợt nhận ra. “Mã phu nhân, nơi này không có quy định linh mục không được phép ngồi vào bàn đánh bạc đúng không?” Elber cười, nói. “Tôi!” Tra Na Lệ nói.