Người đi cùng Mục Tinh Dã chính là chưởng môn hiện tại của phái Chung Nam – Lâm Trung Tử.
Còn phía nam, chính là Tố Vân tiên cô của phái Nga Mi, dẫn theo hai đệ tử Lan Tâm và Liên Hoa.
Chung Nam tọa lạc ở dãy Tần Lĩnh, Nga Mi thì ở núi Nga Mi, cả hai được nối thông với Thục Sơn bằng đường Cổ Thục, từ xưa ba phái đã có quan hệ mật thiết, qua lại thường xuyên, cũng được xem như liên minh tu hành.
Ba phái có minh ước, do Thục Sơn nằm giữa, nên nếu nếu Nga Mi hoặc Chung Nam gặp nạn, Thục Sơn nhất định ra tay tương trợ, còn nếu Thục Sơn lâm nguy, Nga Mi và Chung Nam cũng sẽ lập tức đến tiếp viện.
Vì vậy, ngay khi Lý Dục Thần phá đại trận hộ sơn, khiến Thục Sơn rung chuyển, chưởng môn hai phái lập tức cảm ứng được, vội vàng dẫn người chạy đến, vừa khéo chạm mặt ba người Tam Diệu đang bày kiếm trận Lưỡng Nghi, định một trận sống mái với Lý Dục Thần.
Khi Mục Tinh Dã vừa nhận ra thân phận của Lý Dục Thần, Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử đều lộ vẻ kinh ngạc.
Bọn họ đều biết Lý Dục Thần rất lợi hại, mấy năm gần đây danh tiếng vang dội, từng một mình truyền đạo ở Hòa Thành và thủ đô, còn đưa ra không ít những luận điểm nghịch thiên chấn động giới tu hành.
Nhưng dù có lợi hại đến đâu, suy cho cùng vẫn chỉ là thanh niên ngoài hai mươi, có hơi ngông cuồng cũng là chuyện bình thường, nhưng sao có thể phá được đại trận hộ sơn của Thục Sơn, còn đánh bại cả ba vị tiên của đất Thục?
Huống hồ, suốt ba năm nay, gần như không còn nghe thấy tin tức gì về Lý Dục Thần nữa, nghe nói đã bị Thiên Đô trục xuất.
Lúc đó hai người còn thấy đáng tiếc.
Không ngờ hôm nay còn có thể gặp được ở đây, hơn nữa còn là với thân phận và thực lực vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Khi bọn họ hiểu rõ toàn bộ sự việc xảy ra, lại càng cảm thấy chấn động.
Bây giờ, Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử hơi do dự, có nên ra tay giúp Thục Sơn đối phó với Lý Dục Thần hay không?
Đặc biệt là Tố Vân tiên cô, bởi hơn hai mươi năm trước bà ấy từng tham gia vào chuyện của nhà họ Lý ở thủ đô, về sau khi biết được một phần chân tướng, đoán ra thân phận thật của Nguyệt Tiên Lăng, đến bây giờ bà ấy vẫn luôn day dứt.
Còn Lâm Trung Tử tuy không có bất kỳ quan hệ gì với Lý Dục Thần, nhưng sau khi đệ tử Mục Tinh Dã trở về, thường hay kể cho ông ấy nghe chuyện ở Hòa Thành, khiến ông ấy hiểu Lý Dục Thần không hề giống với lời đồn nói anh là sát nhân giết người như ngóe, người này tuy có những luận điểm nghịch thiên, nhưng trong đạo lý của anh cũng có chỗ đáng để tham khảo.
Chuyện hôm nay, rõ ràng Lý Dục Thần là bên có lý, ngược lại thì, Thục Sơn vừa ngạo mạn vừa cậy mạnh.
Tố Vân tiên cô càng thêm không thoải mái trong lòng. Trước đó không lâu bà ấy vừa lên Thục Sơn hỏi chuyện Mã Sơn, nếu chuyện đó là thật, bà ấy hy vọng Thục Sơn có thể nể mặt bà ấy mà thả người. Nếu có hậu quả gì, bà ấy nguyện tự mình gánh vác.
Lúc đó Diệu Âm còn khăng khăng nói không có người này, lúc ông ta xuống núi chỉ bắt vài con yêu quái mang về mà thôi.
Nhưng bây giờ Lý Dục Thần đã tìm tới cửa.
Trong lòng Tố Vân nghẹn khuất, khó chịu như vừa nuốt phải con đại bàng.
“Diệu Âm sư thúc” vì Tố Vân kém Tam Diêu một bối phận nên xưng hô như vậy: “Tôi thấy trong chuyện này e là có chút hiểu lầm, chi bằng mọi người tạm thời dừng tay, nói cho rõ ràng, dù sao cũng đều là đồng đạo huyền môn, vì cớ gì mà phải tàn sát lẫn nhau?”
Diệu Âm giận dữ quát: “Tố Vân! Uổng cho cô là chưởng môn một phái, mà có thể nói ra những lời như thế! Đây mà gọi là hiểu lầm sao?”
Ông ta giơ cánh tay cụt lên: “Cô nhìn cậu ta đi, mới có mấy tuổi, nếu tu hành chính đạo, sao có thể đạt đến cảnh giới thế này? Nhất định là tu luyện ma công, ăn tim người, hút pháp lực của không biết bao nhiêu người tu hành, mới có công phu như vậy. Loại ma đầu như cậu ta, ai thấy cũng phải giết!”
Tố Vân biết tính khí của Diệu Âm, chỉ khẽ thở dài, nói: “Đã vậy, xin thứ cho Tố Vân bất lực, không thể tương trợ.”
Sau đó bà ấy quay sang nhìn Lý Dục Thần, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá vài lần.
“Ôi, quả nhiên giống cha cậu, chỉ là thiếu đi vài phần phong lưu năm ấy, lại nhiều hơn mấy phần tiên cốt.”
Lý Dục Thần vốn từ miệng của Vương Sùng Tiên đã biết, Tố Vân tiên cô chính là người đầu tiên nhìn ra chân tướng năm xưa, cũng là người sau khi nhà họ Lý xảy ra biến cố đã tự bế quan sám hối nhiều năm trời.
Ban đầu, anh từng nghĩ sẽ tìm Tố Vân tiên cô để hỏi cho ra lẽ chân tướng năm ấy, nhưng bây giờ anh đã biết gần hết sự thật, mà cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Đối với vị Tố Vân tiên cô này, anh cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, không thù, cũng không cảm kích, chỉ hơi gật đầu, xem như tỏ lòng tôn trọng.
Ít nhất thì lựa chọn lúc này của Tố Vân, là điều anh thấy đáng kính.
Tố Vân khẽ gật đầu đáp lễ, nói: “Cậu Lý, thứ cho tôi nhiều lời, cậu có thể phá được đại trận hộ sơn của Thục Sơn, còn khiến cả Tam Tiên bại trận trong tay cậu, đúng là khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác. Nhưng trận Lưỡng Nghi của Thục Sơn, là trận pháp mượn khí mạch của đất trời, từ Tần Lĩnh ở phía bắc, xuống Nga Mi ở phía nam, kéo dài ngàn dặm núi sông, không phải ai cũng có thể đối kháng,”
Bà ấy dừng lại đôi chút, rồi nói tiếp: “Nếu cậu chịu lui một bước, tôi vẫn có thể đứng ra nói giúp, Nga Mi và Thục Sơn vốn đồng tông đồng nguyên, hẳn bọn họ vẫn nể mặt tôi vài phần.”
Lâm Trung Tử cũng tiếp lời: “Đúng vậy, kiếm trận Lưỡng Nghi là trận pháp cổ được truyền thừa của Thục Sơn. Tuy đạo pháp của cậu Lý cao thâm, nhưng một người sao có thể đối đầu với cả một phái, sức người sao có thể địch nổi sức trời? Cậu Lý, chi bằng ngồi xuống nói chuyện, tôi tin ba vị tiền bối kia cũng chẳng phải người không nói lý lẽ.”
Lý Dục Thần nói: “Nếu bọn họ chịu nói chuyện đàng hoàng, thì đâu có đến nông nỗi này? Không phải tôi không muốn, mà có người không chịu buông sĩ diện xuống thôi.”
Tố Vân và Lâm Trung Tử đồng loạt nhìn về phía ba người kia.
Bọn họ đều biết tính khí Diệu Âm nóng nảy, mà trong ba người thì Diệu Nhãn đạo nhân là người lớn tuổi nhất, cũng có địa vị cao nhất.
Diệu Nhãn còn chưa mở miệng, Diệu Âm đã nổi giận quát lớn: “Hay lắm, bề ngoài thì nói đến trợ trận, thực chất là do thằng nhóc kia mời đến giúp phải không? Sư huynh, đừng nghe bọn họ nói, đã đến nước này rồi mà còn rụt đầu, truyền ra ngoài, uy danh của Thục Sơn chúng ta còn để vào đâu! Người trong thiên hạ sẽ nhìn Thục Sơn chúng ta thế nào? Ra tay đi!”
Diệu Nhãn đạo nhân trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu: “Được, ra tay đi!”
Ba người mỗi người cầm một thanh kiếm, ánh sáng xanh lấp lánh, ngưng tụ khí thế của núi sông đất trời, tạo thành kiếm ý vô cùng cường đại giữa không trung.
Lúc này bầu trời đã bắt đầu biến đổi, mặt trời biến mất, toàn bộ vòm trời bị tinh tú bao phủ, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên mỗi vì sao, đều có thanh kiếm treo ngược, cắm thẳng xuống dưới.
Cả trời, cả núi, cả đất, nơi nơi đều là kiếm, tất cả đều là kiếm ý.
Bên trong long mạch núi sông, long khí không ngừng lưu chuyển, khiến toàn bộ không gian như bị bao phủ trong một loại áp lực khó tả, dường như mỗi ngọn núi trước mắt đều sống dậy, hóa thành người khổng lồ, tùy thời có thể nhào tới.
Còn dưới đất, tựa như có vô số cự long ẩn nấp, chực chờ phá đất mà ra, bay thẳng lên trời.
“Mộng Đình, Đinh Hương, Tố Vân tiên cô, Lâm chưởng môn, mọi người lui ra đằng sau đi!”
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn tinh không vạn kiếm, cảm nhận từng đợt khí long mạch đang lưu chuyển, bất chợt trong lòng nảy ra ý tưởng, lập tức nở nụ cười.
“Anh Mã Sơn, lần này anh coi như trong họa có phúc rồi!”
Lâm Mộng Đình kéo Đinh Hương nhanh chóng lui về phía rìa vách đá.
Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử liếc nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ, rồi cũng lui về phía xa.
“Haizz…” Tố Vân tiên cô thở dài.
Lâm Trung Tử nghiêng đầu hỏi: “Tiên cô vì cớ gì mà thở dài?”
“Tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy với nhà họ Lý.” Tố Vân nhẹ giọng nói: “Nay con trai của Lý Vân Hoa gặp nạn, tôi không giúp được gì, e là cả đời cũng chẳng thể bù đắp món nợ này.”
Lâm Trung Tử tiếp lời: “Chỉ sợ cũng không phải vì bạn bè, với những luận điểm nghịch thiên kia, e rằng đến cả trời đất cũng không tha cho cậu ta!”