“Người cung cấp thông tin?” Người áo đen rõ ràng không tin, cười khẩy nói, “Thôi, không quan trọng, người đến đây đều phải chết! Khác nhau chỉ là chết ngay lập tức hay từ từ mà chết thôi.”
Hắn nhẹ nhàng đẩy một cái, cơ thể to lớn của Anthony đổ xuống đất, co giật hai cái rồi bất động, không rõ là đã chết hay chưa.
Dominica đã đoán ra thân phận của người áo đen.
Bao nhiêu năm nay, ở Romat vẫn lưu truyền truyền thuyết về ma cà rồng, anh ta lớn lên cùng những câu chuyện đó, chỉ là không ngờ, đám quái vật ấy thực sự tồn tại, hơn nữa lại ngay dưới mí mắt của mình.
Dominica căng thẳng, nhưng cũng hơi phấn khích.
Dù không biết mình có thể sống sót rời khỏi đây hay không, nhưng được tận mắt chứng kiến sự tồn tại chân thực của ma cà rồng, dường như cái chết cũng không còn quá đáng sợ nữa.
Điều duy nhất khiến anh ta tiếc nuối là, nếu chết ở đây rồi, thì người dân Romat vẫn bị che mắt, vẫn nghĩ ma cà rồng chỉ là truyền thuyết.
Từ khóe mắt, Dominica liếc thấy những chiếc lồng sắt kia.
Cả người anh ta run lên, chợt nhớ đến con số mà Lý Dục Thần từng nhắc tới, vội vàng đếm thử, quả nhiên là mười sáu người.
Mà số người mất tích được đồn cảnh sát Romat ghi nhận gần đây chỉ có sáu, tất cả đều là khách du lịch nước ngoài.
Chỉ ở đây thôi đã nhiều hơn mười người so với số liệu đồn cảnh sát ghi nhận, vậy còn những lần trước thì sao?
Mỗi năm Romat đều có người mất tích, phần lớn là du khách, cũng có người địa phương. Những người đó, nếu tất cả đều...
Dominica không dám nghĩ tiếp nữa.
Lý Dục Thần nhìn người áo đen, nói: “Thực lực của ông tuy kém Duke một chút, nhưng trong Huyết tộc chắc cũng được xem là thiên tài rồi nhỉ. Các ông được gọi là tộc bất tử, chắc hẳn tuổi tác cũng không nhỏ, chết đi chẳng phải rất đáng tiếc sao? Người càng được dự kiến sống lâu thì lại càng sợ chết, không đúng sao?”
Nghe thấy cái tên Duke, người áo đen sững lại. Hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, một chuyện đáng sợ mới xảy ra không lâu.
“Mày... mày là ai?”
“Ông không cần biết tôi là ai, ông chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được.” Lý Dục Thần đáp.
“Tại sao tao phải trả lời câu hỏi của mày?”
“Không trả lời cũng được, vậy thì ông chỉ có thể làm câu hỏi lựa chọn, là muốn chết ngay, hay chết từ từ, đây là đề do chính ông ra.”
“Ha ha ha ha...”
Người áo đen phá lên cười, tiếng cười sắc nhọn, khó nghe, như có ai lấy bọt biển chà lên kính thủy tinh.
“Mày tự tin có thể giết tao vậy à? Dù mày có giết được Duke thì sao? Đừng quên, đây là Lâu đài Dracula!”
“Tôi biết đây là Lâu đài Dracula, thế nên, câu hỏi đầu tiên của tôi: Dracula đang ở đâu?”
Giọng nói của Lý Dục Thần trở nên nghiêm nghị và sắc lạnh, như lưỡi dao băng, khiến người ta không rét mà run.
Từ trong áo choàng của người áo đen vang lên một tiếng cười khẩy, rồi hắn lao tới như ma, hai tay buông thõng bổ về phía Lý Dục Thần với tốc độ cực nhanh, xé không trung ra năm vệt máu.
Thế nhưng, Lý Dục Thần còn chưa ra tay thì Trần Văn Học đã chắn trước mặt, giơ cánh tay lên đỡ lấy, mặc cho móng vuốt của người áo đen cào lên tay mình.
Tay áo của Trần Văn Học bị xé rách, móng tay cào lên cơ bắp trên cánh tay, phát ra âm thanh chói tai như lưỡi dao cào vào thép.
Người áo đen lùi lại sau một đòn, nhìn Trần Văn Học đầy bất ngờ: “Thân thể như giáp sắt, mày là kỵ sĩ Thánh Điện của giáo hội Thánh Quang?”
Trần Văn Học nghe thế thì nổi giận, chửi: “Kỵ sĩ cái con mẹ mày ấy, bà nội mày mới là kỵ sĩ! Cơ thể của tao đây là Thiết Bố Sam Hoành Luyện, nói ra mày cũng chẳng hiểu đâu!”
Người áo đen nghe thấy anh ta không phải kỵ sĩ Thánh Điện, dường như thở phào nhẹ nhõm, cười khẩy: “Đã không phải người của giáo hội Thánh Quang, vậy thì chết đi!”
Dứt lời, cơ thể hắn lại bay lên, máu bắn ra, những sợi huyết tuyến u ám hiện ra trong hư không, như một tấm lưới vồ tới Trần Văn Học.
“Hừ, tới đúng lúc lắm!”
Trần Văn Học quát một tiếng, không hề tránh né, đón huyết tuyến, lao thẳng tới, tung một quyền vào ngực người áo đen.
Có lẽ người áo đen không ngờ đối phương lại chọn cách đánh hai bên đều bị thương như vậy, hơn nữa Trần Văn Học lại ra tay quá nhanh, hắn muốn tránh cũng không kịp, chỉ đành co người lại về phía sau để giảm lực, nhưng vẫn bị ăn trọn một quyền này.
Ầm một tiếng, người áo đen bị đánh văng ra sau, đập vào bàn thí nghiệm, làm mấy ống nghiệm trên bàn rơi xuống, choang choang, ống nghiệm vỡ tan, máu tươi theo khe gạch chảy về phía góc tường, tụ thành một vũng lớn.
Mà Trần Văn Học thì bị tấm lưới máu kia trùm lên, quần áo trên người chỗ nào bị huyết tuyến chạm vào liền rách nát, trên da anh ta cũng xuất hiện từng vết tím, có dấu hiệu bị thối rữa.
Trần Văn Học khẽ rên một tiếng, không ngờ những sợi huyết tuyến kia lại có độc, mà độc tính còn vô cùng mạnh mẽ.
Cảm giác bỏng rát trên da khiến anh ta nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta đang định nhịn đau xông lên tiếp tục chiến đấu thì cổ tay đã bị Lý Dục Thần nắm lấy.
“Đừng động đậy, trong thứ huyết độc này có ẩn chứa pháp chú cổ xưa, một khi xâm nhập vào tâm mạch thì khó mà cứu được.”
Lý Dục Thần vừa nói, vừa vung tay, bóng tối màu máu trên người Trần Văn Học tan biến, những vết thương thối rữa cũng lập tức lành lại.
Trần Văn Học thở phào: “May mà có anh ở đây, không thì hôm nay tôi tiêu đời ở chỗ này rồi.”
Lý Dục Thần nói: “Cũng chưa chắc, lục phủ ngũ tạng của anh đã được luyện hóa, gần như bách độc bất xâm phạm rồi, nếu là người khác thì vừa rồi chắc toàn thân đã thối rữa hết.”
Trần Văn Học hơi sững người, rồi tự giễu: “Nói vậy thì tôi phải cảm ơn giáo hội Thánh Quang à?”
“Cách tu luyện của anh rất giống anh Mã Sơn, đều là Nhục Thân Hoành Luyện, nhưng anh và anh ấy khác nhau, anh ấy có đèn Chúc Long Cửu Âm dung nhập tâm phách, còn gân cốt trong người anh thì không cứng như anh ấy, nên cách chiến đấu của anh cần phải thay đổi.”
“Thay đổi thế nào?” Trần Văn Học hỏi.
“Hòn núi kia có thể đánh bóng ngọc.” Lý Dục Thần mỉm cười nói.
“Ý anh là, tôi phải học theo kỵ sĩ Thánh Điện?”
“Kỵ sĩ Thánh Điện cải tạo cơ thể bằng bí thuật, điểm này anh đã giống họ rồi, nhưng sức mạnh thực sự của họ đến từ Thánh Quang. Thánh Quang không phải do giáo hội Thánh Quang tạo ra, mà là một loại năng lượng vũ trụ, là 'dụng' của Đạo. Chúng ta ngộ Đạo, là ngộ 'thể' của Đạo, còn tu Đạo, là tu 'dụng' của Đạo. Vũ trụ không có 'dụng' nào không có 'thể', cũng không có 'thể' nào không có 'dụng', thể và dụng hợp nhất mới là Đạo. Sự huyền diệu của Thánh Quang, cớ gì giáo hội Thánh Quang dùng được, mà chúng ta lại không thể dùng chứ!”
Trần Văn Học nghe xong thì rơi vào trầm tư.
Trong hơn ba năm ở đảo Cửu Long, anh ta luôn tu đạo ngộ đạo theo phương pháp mà Lý Dục Thần truyền lại, lúc tu hành tiến bộ cũng có rất nhiều thể ngộ của riêng mình. Nhưng suy cho cùng thời gian tu hành vẫn còn ít, nên thể ngộ cũng chưa đủ sâu sắc.
Giờ trải qua thực chiến, lại được Lý Dục Thần giảng giải, anh ta bỗng hiểu ra đạo lý thể dụng, bao nhiêu điều mơ hồ trước kia bỗng sáng tỏ.
Đặc biệt là thân thể này của anh ta, từng bị thánh giáo hội ở Frani dày vò, mổ bụng moi tim, tẩy luyện ngũ tạng, chỉ thiếu điều thay luôn cả cái đầu.
Anh ta luôn cảm thấy thân thể này không còn là của mình nữa nên rất khó chịu, còn có cảm giác nhân cách phân liệt.
Nhưng bây giờ hiểu được đạo lý thể dụng, bỗng nhiên thông suốt. Thân thể thân thể, “thể” là gì? Chẳng phải cũng là “tôi” đó sao? Tôi không phải là tôi, tôi là tôi, tôi này không phải tôi kia, tôi kia lại là tôi.
Nơi thân dựa vào, mới là thể. Thứ mà thể vận dụng, chính là thân này.
Ngộ đạo ngộ đạo, thứ ngộ ra được chính là “thể” này, hiểu được “thể” là gì, thì Đạo cũng ngộ rồi.
Tu đạo tu đạo, thứ tu được là “dụng” này, hiểu được “dụng” là gì, thì thân cũng tu rồi.
Người xưa thường hỏi: Thân này dùng vào đâu?
Gia đình, đất nước, thiên hạ, chẳng phải chính là đang tu hành sao?
Không chỉ Trần Văn Học, mà cả Joyce và Lâm Thiên Hào cũng đều lĩnh ngộ được rất nhiều.
Lý Dục Thần cười nói: “Chuyện này đơn giản thôi, Joyce, ban cho anh ấy ánh sáng đi!”