Chàng rể chiến thần – Dương Chấn

Tiếu Ngạo Dư Sinh
Cập nhật:

Chương 44600: LẠI NỔI SÁT Ý

Lúc này, mọi người chung quanh cũng trợn tròn mắt, nhất là nhưng võ giả trước đó một mực xem Dương Chấn như sâu kiến, năm lần bảy lượt làm nhục Dương Chấn, giờ phút này toàn thân bọn họ đầy mồ hôi lạnh, da đầu đều run lên. Bọn họ đều không nghĩ tới, thanh niên nhìn như người ngốc nhiều tiền này, lại là một cường giả ẩn giấu. Càng là không ai nghĩ đến, thậm chí ngay cả cường giả trung giới cổ võ và Thiếu tông chủ Bạch Vân Tông, đều bị Dương Chấn trực tiếp đánh bại. Một đám võ giả đứng ở một bên run rẩy muốn rời đi, nhưng lại không có dũng khí, bọn họ chỉ cảm thấy hai chân nặng nề giống như rót chì, không động đậy được mảy may. Bọn họ cho rằng, đây là Dương Chấn phóng thích ra uy áp mạnh mẽ để bọn hắn không động đậy được, thực ra là bọn họ sinh ra sự sợ hãi từ bên trong xương tủy đối với Dương Chấn, bởi vì run rẩy quá mức mà không động đậy được. Liền Bạch Phong với thân phận cao quý cũng giống như thế, trước đó còn dám phách lối vài câu, lúc này mặt mũi anh ta tràn đầy mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu rơi xuống, run rẩy đến mức đều không căng miệng ra được. Mã Tuân lúc này cũng rất kinh ngạc, vốn cho là Bạch Phong đến từ đại tông môn trung giới cổ võ, chắc chắn không dễ chọc, anh ta thậm chí đã chuẩn bị xong tinh thần bị thủ hạ Bạch Phong một quyền đập chết, kết quả lại xảy ra chuyển biến như thế. Mã Tuân biết thực lực Dương Chấn bây giờ rất mạnh, nhưng không ngờ tới vậy mà mạnh đến ngay cả Thiếu tông chủ đại tông môn trung giới cổ võ gặp Dương Chấn đều phải run rẩy nói xin lỗi. Đúng lúc này, Dương Chấn nhìn ông lão tóc bạc rồi chậm rãi nói: "Thân phận của tôi, ông không có tư cách biết!" Hôm nay ông lão tóc bạc này, đã là người thứ hai muốn biết thân phận Dương Chấn trước khi chết. Ông lão tóc bạc hung hăng co lại khóe miệng, lộ ra vô cùng bất lực. Cuối cùng, ông lão tóc bạc lại lấy hết dũng khí hỏi Dương Chấn: "Kia...Vậy ngài có thể nói cho tôi, tên họ của ngài sao?" Đối với bọn họ mà nói, có thể chết ở trong tay cường giả như Dương Chấn cũng coi là chết không tiếc, nhưng nếu là trước khi chết, liền tên đối phương cũng không biết, vậy bọn họ sẽ chết không nhắm mắt. Ông lão tóc bạc suy đoán, tiếp theo Dương Chấn rất có thể sẽ trực tiếp bẻ gãy đầu lâu ông ta và Bạch Phong. Dù sao, cường giả có thực lực như Dương Chấn, ai dám trêu chọc đến, tuyệt đối sẽ không cho ai sống sót. Ông lão mặc áo trắng hỏi xong Dương Chấn, trực tiếp nhắm hai mắt lại chờ đợi cái chết đến, ông ta biết rõ tại trước mặt Dương Chấn, chạy trốn là căn bản không thể, nên cũng không giãy dụa vô ích. Giờ phút này ông ta chỉ hi vọng có thể nghe được Dương Chấn nói ra tên họ, dù sao cũng coi như được chết rõ ràng. Chủ sạp hàng lúc này cũng hối hận không thôi, anh ta cũng không ngờ tới, thanh niên bị anh ta năm lần bảy lượt kêu gào đắc tội, mới là người kinh khủng nhất. "Bịch!" Chủ sạp hàng trực tiếp quỳ gối trước mặt Dương Chấn. "Bốp! Bốp... Là âm thanh bạt tai thanh thúy từ chủ sạp hàng. "Đều là tôi làm sai, van cầu ngài tha tôi một mạng, ngài coi tôi như là cái rắm chó... Chủ sạp hàng vừa nặng tay mà tát má mình, vừa đau khổ cầu xin. Nhưng Dương Chấn nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ một cái, quay người liền rời đi. Mã Tuân lấy lại tinh thần, vội vàng theo sát phía sau. "Anh Chấn, anh thật là quá lợi hại, em cho là hôm nay phải chết tại trong tay tên kia, không nghĩ tới vậy mà bị anh chấn nhiếp.." Mã Tuân đi theo bên người Dương Chấn, líu lo không ngừng, trong lòng cũng là càng thêm kiên định suy nghĩ muốn thường xuyên đi theo Dương Chấn. Mà khi mọi người lấy lại tinh thần, lần lượt sửng sốt, bọn họ không nghĩ tới Dương Chấn vậy mà cứ đi như thế. Bạch Phong lúc này sắc mặt trắng bệch, nhưng một đôi mắt tam giác lại âm trầm cực kỳ, thấy phương hướng Dương Chấn rời đi, chỗ sâu ánh mắt hiện lên một vẻ lạnh lẽo sắc bén.