Chương 11
Tôi do dự một chút.
Trên đó, là m/áu của tôi sao?
Tôi nếm thử một chút, chắc không quá đáng đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, tôi lập tức áp sát vào.
Nhẹ nhàng hít một hơi, tôi phát hiện ra rằng mùi hương dễ chịu kia chính là tỏa ra từ người Giang Chử.
Tôi không nhịn được, lại áp sát vào hít hà thêm một lần nữa.
Phải nói rằng, mặc dù Giang Chử là người sói, nhưng người cậu ấy rất thơm.
Cả đôi môi cũng rất mềm mại.
Tôi càng lúc càng mê muội, không biết cuối cùng mình đã làm vậy bao nhiêu lần.
Thậm chí tôi còn không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
...
Chỉ nhớ mang máng trong giấc mơ, hình như tôi thấy Giang Chử mở mắt ra, đáp lại tôi.
10
Cậu ấy trông có vẻ rất vui, không hề để ý đến việc tôi đã chiếm chỗ của cậu ấy trên giường bệ/nh.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi chột dạ.
Không đợi cậu ấy nói gì, tôi vội vàng bò dậy, chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Tôi vốc một ít nước lạnh dội lên mặt.
Ban đầu chỉ định rửa mặt cho tỉnh táo một chút.
Kết quả là trong đầu lại không kìm được mà bắt đầu nhớ lại chuyện hôm qua.
Giang Chử nằm bên cạnh tôi, yên tĩnh và bình thản, dù tôi có làm ồn ào thế nào cũng không hề tỏ ra khó chịu.
Cứ như thể mặc cho tôi muốn làm gì thì làm.
Ngoan ngoãn đến lạ, khác hẳn với cậu ấy của ngày thường.
Còn tôi, hình như có hơi nghiện... việc đó rồi.
Thậm chí còn muốn tối nay làm thêm vài cái nữa.
Thôi xong rồi.
Tôi đ/au buồn phát hiện ra.
Trong khoảng thời gian an ủi Giang Chử này, hình như, tôi đã có chút thích cậu ấy rồi.
Nhưng Giang Chử chỉ coi tôi là một món ăn tươi ngon, mọng nước.
Đây là thiết lập chắc chắn sẽ BE mà.
Tôi ngẩng đầu soi gương, muốn xem khuôn mặt này có điểm nào có thể thu hút Giang Chử và khiến cậu ấy thay đổi suy nghĩ hay không.
Kết quả phát hiện, môi không chỉ sưng lên mà khóe miệng còn bị rá/ch nữa.
Sự chột dạ trong tôi lại tăng thêm tám bậc.
Hôm qua tôi hôn mạnh đến vậy sao?
Đúng là cầm thú, Giang Chử còn đang là bệ/nh nhân mà.
Trong phòng bệ/nh, bác sĩ đang kiểm tra vết thương cho Giang Chử, dặn dò điều gì đó.
Tôi rửa mặt với tâm trạng rối bời.
Bàn chải đ/á/nh răng vô tình chọc vào vết thương ngay khóe miệng khiến tôi đ/au đến mức phải hít vào một hơi.
Cuộc trò chuyện trong phòng bệ/nh lập tức dừng lại.
Giang Chử lo lắng gọi tôi.
"Lâm Dạng, cậu sao vậy?"
Tôi che miệng, ú ớ nói mấy tiếng không sao.
Giang Chử không yên tâm, vén chăn định bước xuống xem thử.
Tôi gi/ật mình.
Vị tổ tông này đang bị thương, sao có thể tùy tiện xuống giường đi lại chứ.
Cũng chẳng kịp để ý bọt kem đ/á/nh răng trên mặt chưa rửa sạch, tôi che miệng chạy ra ngoài.
Tôi vẫy tay với Giang Chử, bảo cậu ấy đừng quan tâm đến tôi.
Ánh mắt Giang Chử dừng lại trên tay tôi, nhìn một lúc lâu.
Tôi còn tưởng cậu ấy có thể nhìn xuyên qua lòng bàn tay tôi để thấy vết thương ở khóe miệng cơ đấy.