Chương 14

Thanh Huân
Cập nhật:
Tôi vừa thu dọn xong hết tập vở ở lớp học, vừa lén lút lên mạng tra một số thứ. Lúc Giang Chử nhắn tin hỏi tôi khi nào về, tôi đang ở trong cửa hàng thảo luận với ông chủ xem rốt cuộc chất liệu nào thì chân thật hơn. Không muốn để Giang Chử đợi lâu. Tôi trả lời "nửa tiếng nữa đến" rồi nhanh chóng thanh toán, lấy đồ và rời đi. Đến bệ/nh viện, Giang Chử đang cau mày nhìn đống th/uốc. Thấy tôi quay lại, ánh mắt cậu ấy sáng lên. "Về rồi à. Giấu gì sau lưng thế?" Tôi lập tức ném món đồ vào tủ, mặt không đỏ tim không đ/ập mà bịa chuyện: "Tần Lượng và mấy đứa kia nhờ tớ mang tập vở đến cho cậu." Giang Chử thò đầu muốn xem. Tôi vội vàng giục cậu ấy uống th/uốc. Giang Chử ủ rũ: "Không muốn uống, đắng." Cậu ấy đưa tay định ném th/uốc sang một bên. Tôi sốt ruột, cầm lấy th/uốc nhét vào miệng Giang Chử. Tiện thể dụ dỗ cậu ấy: "Đợi cậu khỏi bệ/nh rồi tớ cho cậu xem thứ này hay lắm." Vừa mới đưa th/uốc vào miệng cậu ấy, đầu ngón tay tôi đã bị đôi môi ẩm ướt của cậu ấy bao lấy. Tôi ngẩn người. Giang Chử được đà lấn tới, tiến sâu hơn một chút. Cảm giác ấm áp lan từ đầu ngón tay đến tận n/ão tôi. Cảm giác như có thứ gì đó sắp n/ổ tung. Da đầu tôi tê dại, định rút tay ra thì kết quả lại vô tình ấn vào lưỡi cậu ấy. Ánh mắt hai chúng tôi cũng vô tình chạm nhau. Ánh mắt Giang Chử vừa thẳng thắn vừa u ám. Quả nhiên là sói, cảm giác chỉ cần dùng ánh mắt thôi cũng có thể ăn thịt tôi được rồi. Không dám nán lại thêm nữa. Tôi vội vàng rút tay ra, cầm lấy cốc nước bên cạnh nhét vào tay Giang Chử. "Nhanh nuốt xuống đi, lát nữa tan hết bây giờ." Quá căng thẳng, giọng nói run run, tay cũng run lên. Nửa cốc nước đổ hết lên đùi Giang Chử. Giang Chử không nói gì, nhận lấy cốc nước uống một ngụm, nuốt th/uốc xuống. Sau đó cậu ấy mới nắm lấy tay tôi kéo xuống dưới. "Làm sao bây giờ. Cậu làm ướt tớ rồi." Tôi không dám nhúc nhích tay. Chỉ nghe thấy cậu ấy lại hỏi tôi. "Ngày mai cậu còn đút th/uốc cho tớ nữa không?" 14 May mà th/uốc nhanh chóng phát huy tác dụng. Giang Chử mệt mỏi rã rời, cuộn mình trong chăn không ngừng ngáp ngủ. Tôi cũng không cần phải đối mặt với tình cảnh khó xử này nữa. Tôi tắt hết đèn trong phòng bệ/nh. Dặn dò vệ sĩ canh gác bên ngoài, không cho bất cứ ai vào. Rồi mới chạy vào phòng vệ sinh, lén lút thay bộ đồ hôm nay m/ua về. Hơi khó mặc, tôi phải tốn rất nhiều công sức, tay cũng mỏi nhừ mới sắp xếp được mọi thứ vào đúng vị trí. Nhờ bóng đêm che lấp, tôi lặng lẽ chui vào trong chăn của Giang Chử.