Chương 16

Thanh Huân
Cập nhật:
Đợi đến đêm trăng tròn, tôi sẽ đòi lại tất cả những nh/ục nh/ã mà tôi đã phải chịu đựng. Trong thời gian Giang Chử dưỡng thương, Tần Lượng và mấy đứa kia có đến bệ/nh viện thăm cậu ấy. Nhưng chỉ nói được vài câu đã bị Giang Chử đuổi về. Suốt thời gian thăm bệ/nh, tôi cũng chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ người Giang Chử vào đêm hôm đó. Hình như chỉ khi đêm khuya thanh vắng, rúc vào lòng Giang Chử thì mùi hương đó mới xuất hiện. Mỗi lần tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy đều vênh váo hỏi lại tôi có phải thích mùi hương này không. "Cậu yên tâm, tớ chỉ cho mình cậu ngửi thôi." Mặc dù tôi cảm thấy cách nói này của cậu ấy thật khó hiểu. Nhưng phải thừa nhận rằng tôi đã quen với mùi hương trên người cậu ấy rồi, mỗi ngày không ngửi một chút thì không ngủ được. Nói là tôi ở bệ/nh viện an ủi Giang Chử bị thương, thực ra là Giang Chử đang dỗ dành tôi - kẻ có chất lượng giấc ngủ kém. Nhưng tôi cảm thấy không cần phải để ý những chi tiết này, dù sao thì người và sói cũng phải giúp đỡ lẫn nhau mới có thể chung sống hòa bình. Cho đến sau này, khi bác sĩ riêng của Giang Chử gửi những lưu ý cho tôi. Tôi mới biết mùi hương đó rốt cuộc là từ đâu mà đến. Tôi nhìn dòng chữ "Trong kỳ động dục, sói đực sẽ giải phóng pheromone để trấn an sói cái", hạ quyết tâm. Tôi, nhất định phải cố gắng vì vị trí của mình. Tôi liên tục nhắn tin cho Tần Lượng, bảo cậu ta gửi cho tôi thêm nhiều tiểu thuyết mà cậu ta hay đọc. Mỗi khi có bạn học đến bệ/nh viện thăm nom, tôi đều nhân cơ hội lẻn ra ngoài để tranh thủ bổ sung kiến thức. Kết quả là khiến Giang Chử bất mãn. Đến tối, cậu ấy sẽ cắn mạnh vào vai và cổ tôi, khiến trên người tôi xuất hiện rất nhiều dấu vết đáng x/ấu hổ. Tôi nắm ch/ặt tay tự cổ vũ bản thân. Không sao đâu, Lâm Dạng, Giang Chử sớm muộn gì cũng sẽ thần phục dưới chân mày. Cứ để cậu ấy tạm thời hưởng chút ngọt ngào thì đã sao! 16 Khi tôi học hỏi được kha khá thì Giang Chử cũng xuất viện. Cậu ấy không về trường mà đưa tôi về tộc của cậu ấy. Trên đường đi, Giang Chử nhiều lần lấy cớ cảm ơn tôi đã chăm sóc cậu ấy suốt thời gian qua, rồi lén lút muốn thổ lộ với tôi. Nhưng tất cả đều bị tôi ngăn lại. Tôi hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc nắm thế chủ động trong một mối qu/an h/ệ. Điều này quyết định địa vị của tôi sau này. Đàn ông đích thực, chính là phải tỏ tình trước đối phương một bước. Đến nơi rồi, tôi mới biết được thân phận thực sự của Giang Chử. Cậu ấy là tiểu thiếu gia có địa vị cao nhất trong tộc người sói, người thừa kế tương lai. Nhưng tôi không để tâm lắm, dù sao tôi cũng không phải vì thân phận của cậu ấy mà ở bên cậu ấy. Sau khi né tránh không biết bao nhiêu con sói nhỏ thích nói "Cậu là người đàn ông đầu tiên được thiếu gia đưa về", tôi liên lạc với Tần Lượng.