Chương 8

Thanh Huân
Cập nhật:
Tôi lấy điện thoại ra, do dự không biết có nên nhắn tin giục bác sĩ riêng của Giang Chử gửi cho tôi những lưu ý về kỳ động dục kia không. Tôi thề, tôi chỉ đơn thuần là quan tâm Giang Chử thôi. Sợ cậu ấy khó chịu mà tôi lại không giúp được gì. Tuyệt đối không có ý nghĩ gì không nên có đâu. Do dự mãi, tôi vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào. Còn đang rối rắm thì đã đến bệ/nh viện. Tôi cứ thế lơ đễnh đi theo đến tận phòng bệ/nh VIP, cuối cùng mới phát hiện ra Giang Chử đang hôn mê. Một người trông có vẻ có cấp bậc cao hơn vệ sĩ đã giải thích ngắn gọn tình hình cho tôi. Lúc này tôi mới biết, Giang Chử bị thương khi đang xử lý công việc của tộc, đón tôi đến đây chỉ vì lo lắng sẽ có người nhân cơ hội này đến trường gây phiền phức cho tôi. Tôi đẩy cửa phòng bệ/nh bước vào, đặt món quà vốn định tặng Giang Chử lên bàn bên cạnh rồi ngồi xuống quan sát cậu ấy. Có lẽ vì bị thương không đủ sức duy trì hình người, đôi tai sói vốn luôn vểnh cao trên đầu Giang Chử lúc này mềm oặt nằm trên gối. Cái đuôi sói màu xám đậm thò ra khỏi chăn một chút, yếu ớt buông thõng bên mép giường. Lồng ng/ực phập phồng rất nhẹ, trông cậu ấy lúc này vô cùng mong manh. Như bị m/a xui q/uỷ khiến, tôi lấy điện thoại ra nghe lại tin nhắn vừa rồi. Chắc là lúc nãy quá căng thẳng, chỉ lo nghe nội dung tin nhắn. Lúc này nghe lại, tôi mới nhận ra sự yếu ớt trong giọng nói của Giang Chử. Đã yếu ớt như vậy rồi mà vẫn không quên dặn dò người khác bảo vệ tôi. Sợ tôi bị những vệ sĩ đột nhiên xuất hiện làm cho kinh hãi, còn cố tình gửi tin nhắn cho tôi nữa. Một cảm xúc kỳ lạ len lỏi trong lòng, bóp nghẹt trái tim tôi. Tôi làm theo lời dặn của bác sĩ, thỉnh thoảng lại nói chuyện với Giang Chử, gọi cậu ấy tỉnh lại. Rồi thay th/uốc cho những vết thương không quá nặng ở tay và chân cậu ấy. Loay hoay xong thì trời cũng gần tối. Sợ ánh đèn ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Giang Chử, tôi chỉ bật một cái đèn ngủ nhỏ. Có lẽ ánh đèn mờ ảo khiến người ta buồn ngủ, cũng có lẽ vì tôi đã bận rộn cả ngày nên rất mệt. Không biết từ lúc nào tôi đã gục xuống ngủ thiếp đi bên mép giường. Đến khi tỉnh lại, tôi đã nằm gọn trong lòng Giang Chử. Cậu ấy dùng đôi tay dài ôm lấy tôi, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi vết thương trên người. Còn tôi thì thấy khó hiểu với hành động "dịch chuyển tức thời" từ mép giường lên giường của mình. Giang Chử vẫn chưa tỉnh, trong phòng này cũng không có ai khác. Chẳng lẽ tôi mộng du trong lúc ngủ, tự mình bò lên giường, còn tách tay Giang Chử ra để đặt lên người mình sao? Bây giờ tôi đã vô liêm sỉ đến mức này rồi ư?