Chương 1
Sau khi trọng sinh, ta có được khả năng đọc suy nghĩ, nghe thấy tất cả mọi người trong hoàng cung đều m/ắng ta.
Hoàng đế: [Hoàng hậu đúng là nữ nhân ng/u ngốc, sớm muộn gì trẫm cũng sẽ phế nàng]
Thục phi: [Hoàng hậu chỉ là một con l/ợn, sớm muộn gì cũng ch*t dưới tay ta.]
Đức phi: [Hoàng hậu lại t/á/c qu/ai t/á/c qu/ái, đúng lúc có thể đổ việc Thục phi rơi xuống nước cho nàng ta.]
Ta…bổn Hoàng hậu ta, đã đến lúc chỉnh đốn lại hậu cung rồi!
1.
Một đạo thánh chỉ, tr/u d/i c/ửu t/ộc mẫu tộc của ta.
Ta gi/ật mình tỉnh lại, hoang mang nhìn xung quanh.
“Hoàng hậu nương nương, người lại gặp á/c mộng nữa sao?” Thị nữ thắp hương an thần lên.
Ta đưa tay lên chạm vào cổ mình, vẫn còn cảm giác ngh/ẹt th/ở như bị mảnh lụa trắng quấn quanh.
Hoàng đế đã đi đến, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta, ôn tồn nói: “Hoàng hậu, thân thể nàng đã thấy tốt hơn chưa?”
Ta nhìn hắn ta, bộ dạng khác hoàn toàn với bộ dạng khi tru di cửu tộc của ta, cứ như hai người khác nhau vậy.
Đúng lúc ta đang nghi ngờ đây là một cơn á/c mộng thì giọng nói của hắn lại vang lên.
[Hoàng hậu ng/u ng/ốc này, lúc nào cũng giả vờ ốm yếu để làm phiền trẫm, phiền ch*t đi được.]
Ta k/inh h/ãi, Hoàng để vậy mà thực sự gọi ta là đồ ng/u ng/ốc?
Nhưng mà, miệng hắn ta rõ ràng không hề cử động.
Có phải ta đang gặp ảo giác không?
[Nếu không phải mẫu tộc của nàng ta nắm chắc binh quyền trong tay, trẫm đã sớm phế nàng ta rồi.]
Giọng nói của Hoàng đế lại vang lên, hai mắt ta trở nên ẩm ướt.
Hoá ra, hắn ta vẫn luôn gh/ét ta như vậy.
Chẳng trách kiếp trước kể cả khi ta ch*t, hắn ta một cái chớp mắt cũng không có.
Một giây sau, miệng của Hoàng đế rốt cuộc cũng mấp máy, những lời nói ra nghe hay biết bao nhiêu.
“Tại sao Hoàng hậu lại khóc? Thân thể nàng vẫn còn chỗ nào khó chịu sao? Người đâu, mau gọi Thái y.”
Ta nắm lấy tay hắn, đáp lại một câu: “Hoàng thượng, không cần đâu, thần thiếp nghỉ ngơi một lát là được rồi.”
“Vậy Hoàng hậu nghỉ ngơi cho thật tốt đó. Nàng cảm thấy không khoẻ, trẫm cũng sẽ rất đ/au lòng.”
Ta gật đầu trong nước mắt.
Nếu ta không vô tình nghe thấy giọng nói của hắn thì ta gần như đã tin vào những lời đó.
Các phi tần đã đợi sẵn ở Khôn Ninh Cung để thỉnh an ta.
Vừa bước vào ta đã nghe thấy giọng nói của Thục phi.
[Thật khó chịu ch*t mất, ngày nào cũng phải đến đây để thỉnh an cái đồ ng/u x/uẩn này. Khi nào Hoàng đế mới chịu phế truất nàng và phong ta làm Hoàng hậu đây?]
Sao nàng ta dám gọi ta là đồ ng/u x/uẩn?
Ta liếc nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh như th/anh k/iếm của mình, dự định tr/ừng ph/ạt nàng ta vì sự thiếu tôn kính ấy.
Nhưng ta lại phát hiện khóe miệng Thục phi vốn không hề cử động chút nào.
Vậy nên, những lời mà ta nghe được cũng là tiếng lòng của nàng ta?
Thục phi bị ánh mắt của ta làm cho s/ợ h/ãi, lập tức qu/ỳ xuống nói: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Ngày bình thường, các phi tần không cần phải qu/ỳ xuống thỉnh an như vậy.
Khi nàng ta qu/ỳ xuống như vậy, tai ta cũng vẫn không được yên tĩnh.
Đức phi: [Hoàng hậu vậy mà lại muốn Thục phi qu/ỳ xuống thỉnh an? Chẳng lẽ là muốn ra tay với đứa bé trong bụng Thục phi? Ha ha, lần này có chuyện hay để xem rồi.]
Dung Chiêu Nghi: [Hoàng hậu lại cư xử như y/êu qu/ái nữa rồi. Nàng ta thực sự không thể sống nổi một ngày mà không hành xử như y/êu qu/ái mà.]
Nghi tần: [Nếu hài tử trong bụng Thục phi không còn nữa, Hoàng hậu có phải sẽ bị giáng vào lãnh cung không? Ta thật mong chờ quá đi.]
…
Ta liếc nhìn các phi tần, tất cả đều ngậm miệng, không có ai lên tiếng nói chuyện cả.
Hóa ra ta có thể nghe được suy nghĩ của mọi người.
Ông trời đối với ta sau khi trọng sinh thật không hề bạc bẽo chút nào.
Nếu không, ta đã không thể biết rằng danh tiếng của ta trong cung lại kém đến vậy.
Kiếp trước ta bất quá chính là khiến cho cha của Đức phi phải l/ưu đ/ày, ch//ặt đ//ầu anh trai của Thục phi, tịch biên nhà ngoại của Dung Chiêu Nghi mà thôi.
Cái này có tính là hành xử như y/êu qu/ái không?
Tin hay không ta còn có thể hành xử cho họ thấy y/êu qu/ái thực sự là như thế nào?
Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc ba năm nữa cửu tộc của ta sẽ bị hoàng đế x/ử t/ử, ta đành tạm thời nhẫn nại.
Hừ, đợi đến khi ta thay thế Hoàng đế, sau đó ta cho họ biết y/êu qu/ái thực sự là như thế nào!
Ta xua tay và yêu cầu họ rời đi với lý do thân thể không thoải mái.