Chiến Thần Đô Thị (Cậu Chủ Nhà Ta Là Phú Hào)

Quân Bất Phàm
Cập nhật:

Chương 19

Vậy mà Trần Hạo Vân lại nói một câu khinh người, người trước mắt này là ai, là ông chủ Ngụy, thế lực ngầm số một Hà Nội, có thể nói chuyện với ông ta như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có ông chủ Vân thôi. “Người trẻ tuổi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.” Ông chủ Ngụy híp mắt lại, cũng không tức giận, chỉ là giọng nói trở nên hơi mất thiện ý: “Có những lúc có lựa chọn, tốt nhất nên thuận theo, tránh đến lúc không có đường để đi.” “Trần Hạo Vân tôi đi khắp thế giới, có chân là có đường, sao lại nói là không có đường đi.” Đối với uy hiếp của ông chủ Ngụy, Trần Hạo Vân không hề để ý, Ngụy Nghĩa hội cái gì chứ, nói trắng ra, chính là xã hội đen, là phạm pháp, chỉ cần có chứng cứ, vài phút là diệt trừ tận gốc, hơn nữa, đối thủ trước kia của Trần Hạo Vân, mạnh nhất cũng là tổ chức tội phạm quốc tế, mạnh hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần. Thiếu cấp bậc. “Hay!” Ông Ngụy bỗng nhiên gật đầu: “Hay cho câu có chân chính là có đường.” Nhìn thấy cách nói chuyện của ông chủ Ngụy thay đổi, ông Khiêm vội vàng đứng ra: “Ông chủ Ngụy, không biết ông có còn nhớ tôi.” “A, đây là ông Khiêm mà.” Phát hiện ông Khiêm, ông chủ Ngụy cười cười: “Ông đi theo Trần Vạn Thiên cũng hơn chục năm rồi, chuyện hôm nay, theo như ông nói, là tôi sai, hay là cậu chủ nhà ông sai.” “Ách.” Ông Khiêm nhất thời sửng sốt, ông chủ Ngụy đây là đang đá quả bóng da, lập tức ném vấn đề tới chỗ ông ấy. Nếu nói là ông chủ Ngụy sai, vậy hôm nay có thể hai người đều khó thoát một kiếp, nhưng nếu nói cậu chủ sai, hai người nói không chừng còn có thể an toàn rời đi, nhưng đến lúc đó bên phía cậu chủ cũng không dễ giải thích. “Được rồi, cũng không giày vò ông nữa.” Trần Hạo Vân nhìn ra ông Khiêm đang do dự điều gì, dứt khoát tiếp lời, phá giải lúng túng của ông ấy: “Nếu ông với ông Khiêm đều quen biết, vậy tôi miễng cưỡng nể mặt ông, hoặc là phế của anh Hùng một cánh tay, hoặc là trả lại tôi hai trăm tỷ hôm nay tôi đưa cho các người.” “Cái này…” Tất cả mọi người duy trì im lặng, câu này của Trần Hạo Vân, nháy mắt kéo mặt mũi của ông Khiêm về, ông chủ Ngụy muốn anh cho ông ta mặt mũi không thể được, nhưng nếu ông ta quen biết ông Khiêm, anh có thể gắng gượng cho ông ta, lời này khiến ông Khiêm cực kỳ vinh quang, nhưng ông ấy cũng không biết là tốt hay xấu, dù sao ông chủ Ngụy không phải người thường, làm việc đều rất thâm độc. “Ha ha ha ha...” Đột nhiên, ông chủ Ngụy cười lớn, tất cả mọi người đều không biết ông ta cười cái gì. “Hay cho một Trần Hạo Vân, không ngờ tới cái miệng còn biết nói chuyện hơn cha của cậu.” Ông chủ Ngụy chỉ chỉ Trần Hạo Vân, lại nhìn anh Hùng trên đất mấy lần: “Thu Nguyệt, sắp xếp người, trả lại cho cậu chủ Trần hai trăm tỷ của cậu ta.” “Vâng.” Lăng Thanh Nguyệt nhanh chóng đi sắp xếp, chỉ một lát sau, có người mang một túi vải dày đựng đầy tiền tới, nhét đầy cốp xe Mclaren. “Nếu ông chủ Ngụy đã biết lý lẽ như vậy, vậy chúng tôi xin đi trước.” Cất tiền xong, Trần Hạo Vân ra hiệu ông Khiêm lên xe, sau đó hai người lái xe đi, để lại ông chủ Ngụy vẻ mặt âm hiểm. “Ông chủ Ngụy, chúng ta thật sự thả cậu ta đi như vậy.” Anh Lưu không cam tâm đến gần hỏi. “Trước mắt chưa phải thời điểm, chờ qua chuyện này, tôi sẽ lại từ từ tính món nợ này với cậu ta.” Nhìn bóng xe Mclaren rời đi, ông chủ Ngụy mới xoay người, nhìn Lăng Thanh Nguyệt: “Thu Nguyệt, ba cháu nhờ chú nói với cháu, mấy ngày nữa là tiệc sinh nhật của ông ấy, cháu nhất định phải đi.” “Không đi, nơi đó sớm đã không phải nhà của cháu nữa.” Lăng Thanh Nguyệt lắc đầu, trở lại chiếc GTR màu đỏ bên cạnh chuẩn bị lên xe. “Cháu không còn nhỏ nữa, cũng nên hiểu chuyện rồi, đừng luôn khiến ba cháu lo lắng.” Ông chủ Ngụy lúc này giống như một trưởng bối, dạy dỗ Lăng Thanh Nguyệt một phen, mấy người bên anh Lưu căn bản không dám chen lời, theo lời hai người đó nói, đây là chuyện riêng của gia đình người ta, bọn họ không quản được. “Ai...” Ông chủ Ngụy lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Thật bướng bỉnh giống mẹ cháu năm đó.” “Được rồi, nếu không có việc gì, cháu đi trước đây.” Dứt lời, Lăng Thanh Nguyệt lên xe rời đi, để lại ông chủ Ngụy đứng nguyên tại chỗ. “Ông chủ Ngụy, cháu gái này của ông cũng không nhỏ, tôi thấy tên nhóc nhà họ Lục cũng có ý với cô ấy, có cần tìm một người quản cô ấy không?” Sau khi Lăng Thanh Nguyệt đi, anh Lưu lên trước nói một câu, nhưng ông chủ Ngụy cũng chỉ lắc đầu: “Bỏ đi, con bé vốn cũng không muốn bị người khác ràng buộc, cho nên mới chạy đến chỗ tôi, nếu như tôi lại trói buộc nó, vậy nó thật sự không có nơi nào để đi.”