Chương 5

塑料袋​
Cập nhật:
Trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh đó cứ vang lên không ngừng như thể một tấm bùa đòi mạng vậy. Mẹ tôi quỳ sụp xuống đất, chắp hai tay trước ng/ực bắt đầu lẩm bẩm: “Đại Hoàng à, đừng trách bọn tao, bọn tao cũng vì con trẻ mà thôi, hơn nữa lúc mày còn sống, cả nhà tao đối xử với mày cũng không tệ…” Chị dâu tỏ ra do dự, sau đó tay bế con kéo bà đứng dậy: “Mẹ… đừng tin những thứ này…” Mẹ tôi trợn mắt, hất tay chị ấy ra: “Mấy người đều là người có văn hóa, mấy người hiểu hết!” “Lúc trước cứ nhất quyết không nghe lời tôi nói, nếu không bây giờ đã sinh con trai rồi…” Tôi vội đến kéo bà ấy đứng dậy, lúc này bà ấy mới hậm hực im miệng không nói nữa. Chị dâu cúi đầu xuống, bế con quay người đi như thể không nghe thấy lời mẹ tôi nói vậy. “Có gì mà không thể nói chứ, mẹ có nói là ném đứa bé đi đâu, mẹ không thân với đứa bé chắc?” “Được rồi, mẹ đừng nói nữa.” Tôi chỉ thiếu bịt miệng mẹ tôi lại, đang lúc định khuyên bà mấy câu, tầm mắt tôi đột nhiên lướt qua khe hở dưới cửa… Một đôi mắt màu đen bất chợt chớp mắt với tôi. Cái gì thế này? Rốt cuộc đó là thứ gì? Tôi chỉ cảm thấy toàn thân mình như đông cứng lại, khi đối mắt trực tiếp với thứ đó, một cơn gió lạnh bỗng từ dưới chân thổi lên. Nếu như tôi không nhìn lầm, thứ vừa nãy vừa chớp mắt với tôi chính là đôi mắt của con người. Sao có thể chứ, trước hết tạm thời không nói đó là tư thế kỳ dị đến mức nào. Lúc anh tôi đi đã cố ý khóa cửa lớn nhà lại, trong nhà ngoài chúng tôi ra, chẳng lẽ còn có người khác sao? Tôi hít sâu một hơi, đôi chân mềm nhũn bước đi về phía trước, nắm lấy chốt cửa. “Tiểu Xảo, con làm gì vậy! Anh trai con không cho phép chúng ta đi ra ngoài!” “Nhưng vừa nãy con nhìn thấy….” Tôi còn chưa nói xong, đứa cháu gái nằm trong tay chị dâu bỗng nhiên cử động, sau đó há miệng hô lên một tiếng: “Gâu!” Một tiếng chó sủa vang lên dứt khoát giòn giã! Trong đêm đen tĩnh mịch tiếng sủa này còn vang hơn cả tiếng đ/ập cửa bên ngoài, chị dâu và mẹ tôi đều trợn mắt, ai nấy đều không dám tỏ ra cảm xúc gì. “Vừa nãy… là tiếng của đứa bé phát ra sao?” “Con… con cũng không nghe rõ nữa.” Bé gái mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn thẳng vào chúng tôi, không khóc không nháo nữa. “Thật… thật sự quá tà m/a.” Tiếng đ/ập cửa ngoài sân đã ngừng lại, bỗng nhiên lại có tiếng động kéo lê thứ gì đó trên đất vọng đến. Tôi vội vàng phản ứng lại, đưa mắt nhìn ra ngoài… Trong khe hở dưới cửa đã không thấy thứ gì nữa. Cả một đêm, ba người chúng tôi bế theo cháu gái nghỉ ngơi trên một chiếc giường, nghe tiếng gió thổi lá cây xào xạc ở bên ngoài. Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, anh trai tôi mới mở cửa lớn về nhà. Mẹ tôi nhanh chóng chạy đến, câu đầu tiên bà nói chính là: “Đứa bé gái này đã trúng tà rồi!” “Không thể giữ lại được!”