Chương 1
Tôi đăng video con chó của tôi tự đi m/ua đồ ăn một mình lên mạng.
Có một rapper đã kết nối nói chuyện với tôi:
“Cậu có biết là không thể nuôi chó quá tám năm không?”
“Vượt qua tám năm, chó sẽ bắt đầu bắt chước cách đi đứng của loài người.”
“Đợi đến khi nó học được cách nói chuyện thì nó sẽ chuẩn bị đổi da của cậu đấy!”
Có người cười cậu ta m/ê t/ín.
Vừa quay đầu lại thì thấy con chó nhà tôi đang đi ngang qua cửa.
Bằng hai chân sau.
1.
Tôi tên là Chu Lý, là một tiểu thuyết gia.
Thỉnh thoảng tôi sẽ livestream để người đọc giám sát tôi gõ chữ.
Đêm khuya yên tĩnh đồng thời cũng dễ dàng nảy sinh ý tưởng, cho nên bình thường tôi đều sẽ livestream vào sau nửa đêm 12 giờ.
Vào giờ đó thì đa số mọi người đã đi ngủ, rất ít người thức nhìn tôi đ/á/nh chữ.
Nhưng mà đêm nay, sau khi đi/ên cuồ/ng đ/á/nh được 20 nghìn chữ, tôi kinh ngạc phát hiện rằng số người đang xem livestream của tôi đã tăng lên hơn 100 nghìn người.
“Tác giả đại thần ơi, đại thần mau vào xem bình luận của video gần đây nhất của anh đi.”
“Ai da, tôi nôn ch*t mất thôi, sao cậu ấy không ngẩng đầu lên vậy?“
“Dù là vậy… nhưng mà tôi thích cảnh đại thần nghiêm túc đ/á/nh chữ quá đi. “
Vì tò mò nên tôi trực tiếp click mở video mới đăng gần đây nhất.
Đó là một Vlog ghi lại cảnh con chó nhà tôi một mình ra ngoài m/ua thức ăn.
Lúc ấy cư dân mạng còn khen Phú Quý thật thông minh. Chỉ trong vòng 1 tuần ngắn ngủn, video đó đã nhận được hàng triệu lượt thích.
Tôi nghe lời mở bình luận của video đó ra, phát hiện một một bình luận kỳ lạ.
Một tài khoản tên là Quan Ngư để lại lời nhắn:
“Người anh em, tốt nhất bây giờ là cậu nên chạy đi. Nhiều nhất là trong vòng 3 ngày nữa, chó nhà cậu sẽ biến thành người.“
Nhìn thời gian, bình luận này được đăng vào tối ngày 10.
Khoảng cách kỳ hạn ba ngày, còn có 36 giờ.
Phía dưới còn có rất nhiều bình luận:
“Đậu má, không phải là đạo trưởng đi tham gia chương trình tuyển chọn sống còn rồi sao? Sao lại lên mạng bắt m/a thế này?”
“Người anh em à, cậu tin cậu ấy đi, tôi đã tận mắt nhìn thấy cậu ấy thu phục được một chiếc hộp chứa m/a trong một gameshow.”
“Thật đó, thật đó, đạo trưởng rapper thì không cần phải khen rồi. Nếu đạo trưởng nói chó nhà cậu có vấn đề thì chắc chắn là có vấn đề!”
Là một tác giả tiểu thuyết ly kỳ, phản ứng đầu tiên của tôi là có người muốn lừa tôi ra ngoài.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ là một thằng nghèo rớt mới vừa ra trường lại còn không b/án được bản quyền, lừa tôi ra ngoài để làm gì?
Lừa sắc?
Tôi hạ tối màn hình máy tính xuống.
Ừm, cũng có vài phần nhan sắc chứ chẳng đùa.
Đúng lúc này, trên màn hình đột nhiên xuất hiện giao diện xin kết nối livestream.
Mặc dù khá khó hiểu nhưng tôi vẫn đeo tai nghe vào.
Đường truyền được kết nối, đầu dây bên kia lộ ra một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai.
Cậu ta mặc một bộ Đạo Bào màu xanh đen, tóc búi cao, trên tay còn đang chơi đùa một chiếc vòng tay Sơn q/uỷ họa tiền.
Ánh mắt có chứa gì đó lười biếng bất cần đời.
Tôi lập tức nhận ra người này là ai.
Lý Quan Ngư, con trai của Phật tử Kinh Quyển.
Bởi vì trầm mê tu đạo, đi ngược lại tín ngưỡng của gia tộc, cho nên bị người cha giàu có của mình ném vào chương trình tuyển chọn sống còn để cải tạo.
Vốn dĩ cậu ta chỉ định đi ra ngoài chơi một lượt rồi về đạo quán thanh tu, cho nên đã rap trong vòng thi đấu nhạc tình yêu.
Không ngờ rằng cư dân mạng bây giờ lại thích nổi lo/ạn, cuối cùng cường ép bầu chọn cho cậu ta tới tận vòng chung kết.
Có người muốn đến La Mã nhưng lại không thành công, có người liều mạng thoát khỏi La Mã nhưng cuối cùng lại không thoát được.
Đúng là kẻ ăn không hết, người lần không ra.
Tôi đọc thầm cái tên này.
Quan Ngư, Lý Quan Ngư…
Chẳng lẽ người để lại bình luận kia là cậu ta?
Trong màn hình, cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi hai giây rồi nhíu mày: “Cậu vẫn còn ở nhà?”
Khí thế của cậu ta thật sự rất mạnh, tôi bị cậu ta nhìn chằm chằm đến phát sợ, chỉ có thể yếu ớt trả lời “Phải”.
“Có vấn đề gì sao?”
Cậu ta lắc đâu, không chút quan tâm: “Hết c/ứu được rồi, người tiếp theo.”
Tôi: “???”
Vội vã như vậy?
Tôi vội gọi cậu ta lại: “Cậu nói chó nhà tôi sắp biến thành người là có ý gì?”
Lý Quan Ngư bảo tôi cầm điện thoại dạo một vòng quanh phòng.
Sau khi x/á/c nhận không có thứ gì khác, cậu ta bỗng hạ giọng:
“Cậu có biết là không thể nuôi chó quá tám năm không?”
“Vượt quá tám năm, chó sẽ bắt chước cách đi đứng của con người.”
“Đợi đến khi nó học được cách nói chuyện thì nó sẽ…”
Đèn chớp nháy một cái, tôi nuốt một ngụm nước miếng: “Nó sẽ?”
“Nó sẽ thay da của cậu để được làm người!”