Tiếng nhạc xập xình dần tắt, Hứa Ngụy Phàm cuối cùng cũng được tha. Linh An nhìn lên đồng hồ đã mười một giờ hơn, bèn bảo hắn mau đi ngủ.
“Không được làm việc khuya quá! Chú đi ngủ liền cho em.”
“Xem như tạ lỗi với anh chuyện hôm trước nhé!” Cô nhắn.