“Vậy là tối hôm qua, hai người…” Cô ấy chỉ về phía họ, bắt đầu đoán già đoán non.
Linh An thật muốn tìm ngay một cái lỗ mà chui xuống. May mà Đan Nhiên chịu tha cho cô, thôi không chọc ghẹo nữa. Cô ấy nhận lời giúp hai người, dẫn Linh An về nhà.
“Hừm, thôi đi cô nương. Đi mà nịnh ông chú già kia kìa.”