Chương 3
Dù có là người dẫn chương trình xinh đẹp từng chinh chiến nhiều chương trình, nhưng cô cũng chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ.”
Cô ta giơ micro lên, nhìn về phía đạo diễn bằng ánh mắt như đang cầu c/ứu.
Ông đạo diễn b/éo đứng bên cạnh máy, đôi mắt híp của ông ta lóe lên ánh sáng đầy kích động.
Hiện nay những chương trình hẹn hò mọc lên như nấm, để tăng tỉ lệ người xem, rất nhiều chương trình đã được thêm thắt kịch bản.
Cố tình sắp đặt mâu thuẫn và xung đột, có những chương trình thậm chí còn có màn kịch đ/á/nh nhau.
Nhưng thực tình ông ta cũng không thể ngờ rằng, chương trình của mình lại có thể xảy ra tình huống này.
Tôi cũng không ngờ tới.
Tôi bị Kiều Mặc Vũ dụ đến xem mắt, đã phải nuốt một bụng tức rồi.
Nên tôi muốn phá hoại chanh bành cả chương trình, để tổ chương trình đuổi tôi đi.
Vậy mà, tôi lại vô duyên vô cớ lọt vào mắt của ông đạo diễn b/éo.
Ông ta ra hiệu bằng tay với người dẫn chương trình, tôi nhìn không hiểu, nhưng người dẫn chương trình lại hiểu.
“Không ngờ, cô Lục còn biết xem tướng mặt.”
“Vì vậy cô không thích ba vị khách mời nam, là vì tướng mặt của họ không tốt đúng không nào?”
“Vậy số 2 và số 3 thì sao?”
“Tướng mặt của bọn họ cũng không tốt ư?”
Thế này là đang muốn khuếch đại mâu thuẫn đây mà.
Vừa hay đúng ý tôi.
Kiều Mặc Vũ đứng bên cạnh ra sức ra hiệu bằng mắt với tôi, cô chớp mắt như sắp nổi gân lên cả rồi.
Tôi cười đầy tà đạo với cô, rồi chuẩn bị đắc tội người khác đến cùng.
“Số 2.”
“Số 2, anh Lâm Chính Minh trông rất đẹp trai, lá số tử vi ở tuổi trung niên rất tốt, tiền vào như nước!”
Kiều Mặc Vũ nhận được ánh mắt của tôi, lòng cô ng/uội hẳn đi.
Nhưng cô lại chạy lên sân khấu, huých mông tôi sang một bên, rồi gi/ật lấy micro.
Sau khi ngỡ ngàng trong giây lát, người dẫn chương trình nhanh chóng nở nụ cười.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, thì Kiều Mặc Vũ vẫn đang là sinh viên đại học đúng không?”
“Cô Lục Linh Châu đây là bạn của cô sao, hai người đều biết xem tướng mặt hả?”
Kiều Mặc Vũ: “Haiz, sách m/ua trên sạp của chính mình, xem bừa thôi, không chuẩn chút nào đâu!”
Tôi: “Đúng vậy, truyền thống ngàn năm, đến đời tôi là đ/ứt.”
“Hì hì!”
Người dẫn chương trình không nhịn được cười, vờ như không nhìn thấy hai cánh tay đang trêu chọc nhau tạo ra bóng của chúng tôi ở bên cạnh.
“Nếu đã biết xem tướng mặt, vậy hai người có suy nghĩ gì về vị khách mời nam số 2, Lâm Chính Minh?”
Kiều Mặc Vũ định giải quyết êm đẹp chuyện này.
“Từ năm 25 đến 33 tuổi, lá số tử vi của anh Lâm rất đẹp, lên như diều gặp gió, tiền vào như nước.”
Tôi véo lại cái tay đang định kéo tay tôi của Kiều Mặc Vũ, rồi cười nhếch mép.
“Mắt có ba phần trắng, là người bạc tình phụ nghĩa.”
“Những đồng tiền này à, đây đều là tiền đỏ cả thôi.”
Người dẫn chương trình tò mò chớp mắt.
“Màu đỏ ư?”
“Những đồng tiền nhuốm m/áu, chẳng phải có màu đỏ ư?”
Nghe đến đây, Lâm Chính Minh cũng không nhịn nổi nữa.
Anh ta tối sầm mặt mày, ngữ khí mang theo cơn gi/ận dữ đang cố kìm nén.
“Cô Lục đang có ý gì đây?”
“Chẳng có lẽ cô đang nói, tôi là tên tội phạm gi*t người phải không?”
Dương Thanh có phần vui khi thấy người khác gặp nạn.
“Cô nói tôi là kẻ c/ờ b/ạc, l/ừa đ/ảo, bây giờ lại nói Lâm Chính Minh là tội phạm gi*t người.”
“Vậy số 3 thì sao?”
“Cô định bịa thế nào đây?”
Thấy mũi giáo chuyển hướng về phía mình, Hàn Thiệu nhún vai với vẻ thờ ơ.
“Qua mắt thiên hạ, tiểu nhân gây rối.”