Chương 5
Tôi và Kiều Mặc Vũ bị xếp vào nhóm tiếp theo.
Đợi Dương Thanh và khách mời nữ hiện tại hẹn hò xong, thì sẽ vào ngay lập tức.
Cô gái mà lúc này Dương Thanh đang hẹn hò tên là Cao Văn Huyên, là một cô tiểu thư nhà giàu có tính cách cực kỳ hướng nội.
Cô ấy trông cũng không được coi là xinh xắn, đường nét gương mặt mộc mạc, thân hình rất g/ầy.
Cô mặc chiếc váy liền mặc trắng, đôi chân lộ ra mảnh khảnh như hai cọng giá.
Lần tham gia chương trình này của Cao Văn Huyên, là vì bị bạn bè gượng ép kéo đến.
Điều rất rõ ràng là, cô rất có thiện cảm với người ấm áp chu đáo như Dương Thanh.
Từ sự không thoải mái khi mới bắt đầu, đến bây giờ đã trở nên vừa nói vừa cười.
Nhiệm vụ của cả hai người, là phải nấu một bữa cơm cùng nhau.
Dương Thanh chỉ bảo cô rửa rau, sắp bát đũa, và làm thêm một vài việc đơn giản.
Còn anh ta thì dùng tốc độ nhanh nhất của mình, để nấu ba món mặn thêm một món canh.
Mặc dù anh ta chẳng phải hạng tốt đẹp gì cam, nhưng nếu chỉ nhìn tay nghề nấu nướng thì đúng là khá ổn, cả mùi hương lẫn trình bày món ăn đều bắt mắt.
Cao Văn Huyên nếm thử hai miếng, ánh mắt cô bỗng nhiên sáng bừng.
Kiều Mặc Vũ véo tay tôi.
“Mọi chuyện không ổn rồi, cô ấy sắp rơi vào lưới tình rồi kìa!”
Vừa nhìn là đã biết Cao Văn Huyên chưa từng yêu đương gì, xem chừng rất ngây thơ.
Những cô gái như vậy, chắc chắn sẽ không kháng cự lại nổi những chiêu trò tấn công của mấy kẻ lão làng tình ái như Dương Thanh đâu.
Đến khi kết thúc buổi hẹn hò, cô đã bắt đầu có vẻ lưu luyến không thôi.
Còn Dương Thanh cũng chấm cho cô một số điểm rất cao.
Điểm tối đa là 100, anh ta chấm những 90.
“Vẫn còn 10 điểm, để dành lần sau gặp nhau.”
“Đến lúc ấy, hi vọng em sẽ hoàn toàn mở cửa trái tim đón nhận tôi.”
Cao Văn Huyên đỏ bừng mặt, rồi thẹn thùng gật đầu.
Đúng là tạo nghiệp mà!
Khi đến lượt tôi và Kiều Mặc Vũ bắt đầu hẹn hò với anh ta, Dương Thanh đẽ đổi ngay bộ mặt khác.
Nhiệm vụ mà tổ chương trình giao cho chúng tôi, là cùng làm bánh ngọt.
Trong suốt toàn bộ quá trình, Dương Thanh vẫn luôn xị mặt lủi thủi làm việc một mình, mà chẳng thèm nói chuyện với tôi lấy một câu.
Nếu anh ta không nói, thì tôi và Kiều Mặc Vũ sẽ không chủ động mở lời.
Bỗng chốc, bầu không khí chìm vào thế gượng gạo.
Mãi cho tới khi một giọng nói thánh thót xuất hiện.
“Trời má, Lục Linh Châu, cậu lại dám lén đi xem mắt sau lưng mình!”
Tống Phi Phi mặc bộ đồ vest màu đen, đi đôi giày cao gót hơn mười phân, cô toát lên khí chất của chị đại bước ra từ bóng tối.
Khi tôi chạy đến giúp Kiều Mặc Vũ, cô ấy đang tham dự buộc tiệc làm ăn gì đó cùng người nhà.
Có lẽ là vì đã nhìn thấy tôi trên ti vi, nên đã không nghỉ chân mà chạy một mạch tới đây.
Dương Thanh đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế cắm trại, lườm Tống Phi Phi với vẻ th/ù hằn.
Nhưng sau cú lườm ấy, biểu cảm trên gương mặt anh ta bỗng chốc trở nên nghiêm trọng.
Anh ta ngồi thẳng lưng lại, liếc qua cổ tay và cổ Tống Phi Phi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Sau khi nhìn thật kỹ, anh ta không khỏi thở hổ/n h/ển.
Chiếc đồng hồ nọ trên tay Tống Phi Phi, có giá lên tới hơn tám triệu tệ.
Chuỗi xích tùy hứng đeo trên cổ cũng có mức giá trên trời, nhiêu đó cũng đủ m/ua hai căn nhà.
Anh ta đột nhiên đứng bật dậy, nở nụ cười mê hoặc lòng người.
“Xin chào, tôi là Dương Thanh. Tôi nên xưng hô thế nào với quý cô xinh đẹp đây?”
Tống Phi Phi mỉm cười trả lời anh ta đầy hời hợt.
“Tôi là Tống Phi Phi, là một trong ba nhà tài trợ của chương trình.”
Vừa nghe đến ba chữ “nhà tài trợ”, ánh mắt Dương Thanh sáng rực lên.
Tôi và Kiều Mặc Vũ nhìn nhau, trong lòng chợt hiểu ra.
Xem chừng, Dương Thanh đã chuyển mục tiêu sang Tống Phi Phi rồi.
Không biết tên này đã n/ợ c/ờ b/ạc bao nhiêu tiền, nhưng lần này đến đây hẹn hò, có lẽ là vì muốn tìm một cô gái giàu có giúp anh ta đổi đời.