Ta được một ngư dân gần đó vớt lên, ngư dân tốt bụng đã c/ứu sống và chăm sóc ta vài hôm, tuy nhiên, ta hôn mê hơn mười ngày mới dần dần tỉnh lại.
Những vết s/ẹo trên cơ thể sưng lên khủng khiếp sau khi ngâm trong nước không bao giờ lành. Mặt ta tái mét như người sắp ch*t.
Gia đình ông ngư dân lo việc nhận một kẻ sống dở ch*t dở như ta sẽ mang lại điều xui xẻo nên họ nhắc khéo, ta cũng hiểu.
Trước khi đi, ta để lại hai miếng vàng duy nhất ta có cho người ngư dân như một món quà cảm ơn.
Ta trở về kinh thành, lấy lá thư tuyệt mệnh của Tiết phu nhân ra, ôm vào lòng, quay người đ/ốt rụi căn nhà tre nhỏ của mình.
Vết s/ẹo do Toái Cốt xích để lại cực kỳ sâu, th/uốc trị thông thường không có tác dụng, rất khó lành, da và thịt xung quanh vết thương bóng loáng, căng cứng, phần lớn chứa đầy mủ. Ta không thể chịu nổi nên đã đi tìm một vị thần y già mà ta rất thân thiết để chữa lành vết thương.
Cái gọi là thân thiết thực ra là vì ta hay bị thương và ta cũng thường xuyên lo việc kinh doanh giúp ông ấy. Lão thần y vừa mới quen biết ta, không hỏi ta từ đâu tới, chỉ chữa bệ/nh, trêu chọc, tống tiền, nếu không có y thuật siêu việt của hắn, ta đã ch*t mấy trăm lần.
Vị lão thần y nhìn những vết s/ẹo khắp cơ thể ta, hỏi với đôi mắt lấp lánh: “Anh bạn trẻ, trên người ngươi có nhiều vết s/ẹo thế, để ta xóa hết cho ngươi, ta sẽ lấy rẻ hơn cho, nửa lượng bạc cho mỗi vết s/ẹo thì sao?”
"..."
"Ừm... giảm giá thêm chút nữa nhé?"
Ta chỉ vào ba cái lỗ và ra hiệu cho ông ấy chữa trị nhanh chóng.
Lão thần y thở dài tiếc nuối, vội xếp một hàng d/ao để c/ắt những phần thịt ch*t đang mưng mủ: “Chậc chậc chậc, vết thương này hay quá sâu, thối hết rồi... Gặp phải kẻ địch đúng không, ra tay tà/n nh/ẫn như vậy. Mạng của ngươi cũng dai thật , bị thương như thế này còn chưa ch*t."
Ta ngẩn ngơ lắc đầu.
"Ngươi c/âm à?" Lão thần y nâng mặt nạ q/uỷ của ta lên nhìn vào đôi mắt đầy sát ý của ta rồi cạy miệng ta ra "Lè lưỡi ra cho lão tử xem."
"..." Rất khó chịu.
“Nhanh lên!” hắn vỗ nhẹ vào mặt ta.
Ta miễn cưỡng lè lưỡi, lão thần y nói: "Ngươi bị đầu đ/ộc rồi, anh bạn trẻ."
"..."
"May mắn là ngươi gặp được ta, nếu không sẽ c/âm miệng cả đời." Lão thần y vừa nói vừa khâu vết thương, lấy bút mực bắt đầu viết đơn th/uốc: "Thấy chúng ta có duyên, ta sẽ cho ngươi hai gói th/uốc, còn lại dựa vào khả năng hồi phục của ngươi, cứ làm theo công thức này là được”.
Ta xua tay và quyết định không làm vậy.
"Cái gì? Ngươi muốn c/âm cả đời à?"
"..."
"Vậy thì tùy ngươi, cứ c/âm đi." Thần Y lẩm bẩm nói: "Ta không muốn cho cái gì miễn phí, một thiếu niên tuấn mỹ sao có thể bị đ/á/nh đến ng/u ngốc thế này..."
Ta gi/ật lấy đơn th/uốc từ tay ông ấy.
"Mang th/uốc mỡ theo, khi nào da cậu lành lại thì nhớ bảo ta c/ắt chỉ nhé." Lão thần y cõng giỏ th/uốc trên lưng, vỗ mông hét lớn, tiếp tục b/án miếng dán da chó có thể chữa lành mọi bệ/nh tật.
Ta đến gặp sư phụ sư nương, sư phụ thấy ta không nói nên lời liền cười nhạo một trận, hào hào phóng phóng nhận quà ta mang đến, cuối cùng đuổi ta ra khỏi nhà.
Sư phụ là một cường đạo được gả về nhà vợ, rửa tay trong chậu vàng và sống một cuộc sống rất thoải mái, xem ra ông không muốn nhận học trò sát thủ như ta.
Thế là ta đến một ngôi chùa cổ trên núi, vị trụ trì ở đó rất tốt bụng đã dọn dẹp phòng thiền cho ta, một người c/âm, và chuẩn bị sẵn một đôi bát đũa.
Th/uốc do lão thần y kê có tác dụng rất chậm, có lẽ là do ta luôn muốn uống từng bữa một, nấu xong lại lười m/ua th/uốc nên cổ họng không bao giờ khỏi.
Ngôi chùa cổ chỉ có một lão trụ trì và một hòa thượng trẻ, họ hàng ngày đ/á/nh chuông và chép kinh cùng với Thanh Đăng Cổ Phật, ta cũng rất thích.
Ta luôn nằm nghỉ trên cành cây và có chú tiểu thường đứng bên dưới gốc cây nói chuyện với ta. Gần đây không hiểu sao cậu ta lại để mắt đến thanh trường ki/ếm của ta: “ Thập Thập ca, sư phụ nói thanh ki/ếm của huynh quá oán h/ận, nên đưa đến Đức Phật để độ.”
Ta quay lại, ngoáy tai.
Vị tiểu hòa thượng kiên trì nói: “Thập Thập ca, cứ đưa thanh ki/ếm cho ta đi.”
Ta nhảy từ trên cây xuống và xoa xoa cái đầu trần của chú tiểu.
Tiểu hòa thượng vừa x/ấu hổ vừa khó chịu: “Huynh không được chạm vào đầu ta!”
Ta bế tiểu hòa thượng đến chỗ trụ trì như một con gà con, đưa thanh ki/ếm cho trụ trì, tự hỏi họ sẽ độ thanh ki/ếm của ta như thế nào.
Sau đó họ bắt đầu tụng kinh không ngừng, khiến ta đ/au đầu.
Trụ trì nói trên núi lương thực dự trữ không đủ, chân tay ông lại bất tiện, liền lấy ra hai đồng bạc, muốn tiểu hòa thượng đi làm việc vặt.
Tiểu hòa thượng nhìn như mới mười tuổi, có thể di chuyển được bao nhiêu đồ vật?
Ta đưa túi tiền của mình cho lão trụ trì và quyết định dẫn tiểu hòa thượng xuống núi m/ua đồ ăn, lão trụ trì sẵn sàng đồng ý và dặn chúng ta phải cẩn thận hơn.
Từ khi vào chùa cổ, ta không còn mặc quần áo màu đỏ nữa, cũng bỏ mặt nạ q/uỷ, ngày nào cũng mặc vải thô và quần áo ngắn, trông giống như một tiều phu trên núi.
Lão trụ trì nói tuy ta ăn mặc giản dị nhưng dung mạo của ta rất khác thường, đã lâu rồi chưa thấy một thiếu niên tuấn tú nào xuất chúng như ta.
Ta ra hiệu nói rằng ta là sát thủ đã gi*t nhiều người, lão trụ trì xua tay mỉm cười nhân từ nói rằng ta là người tốt bụng, Đức Phật sẽ độ cho ta được về cõi Cực Lạc.
Ta mỉm cười sau khi nghe điều này và cảm ơn sự an ủi của ông ấy.
Đã lâu không xuống núi, tựa như hàng trăm năm đã trôi qua.
Trong khi dẫn tiểu hòa thượng đi xung quanh, ta lắng nghe mọi người trò chuyện.
Người ta kể rằng An Bình Vương đã trở thành hoàng đế hiện tại, Kim Cảnh Hiền bị ch/ặt đầu trước công chúng, những quan chức tham nhũng bị An Bình Vương trừng ph/ạt, và toàn bộ triều đình trải qua một cuộc thay m/áu lớn.
Mọi người đều ngưỡng m/ộ An Bình Vương và ca ngợi ông là một vị vua thông thái.
Chợ đen khắp nơi đều tự nhiên biến mất, không biết bài đăng ở chợ đen kinh thành treo thưởng cho cái đầu của Kim Cảnh Hiền đã bị gỡ bỏ hay chưa.
Về người ám vệ nổi tiếng ở kinh thành, người ta chỉ nhắc đến việc hắn ta nấu chảy sợi xích của chính mình thành một thanh trường ki/ếm, tự tay ch/ặt đầu Kim Cảnh Hiền, rồi cầm thanh ki/ếm bỏ đi không để lại dấu vết.
Còn có lời đồn về ta, nói rằng Hồng Y Q/uỷ Diện đã đ/ốt nơi ở của hắn ta và rời khỏi kinh thành, nghe nói hắn ta bị nữ tử thanh lâu lừa tình gì đó, rồi ch*t trong biển lửa gì đó.
Ta im lặng một lúc, đội mũ tre ăn hạt dưa, tiểu hòa thượng đang uống trà ở một bên, tay cầm một cây kẹo hồ lô hơn mặt, ngẩng đầu lên hỏi ta có phải ta là Hồng Y Q/uỷ Diện không. Ta gật đầu, nó lẩm bẩm rồi tiếp tục uống trà, rồi ngẩng đầu lên đọc cho ta nghe câu gì đó về tấm lòng trong sáng, ít ham muốn, ta bực mình giơ tay búng vào cái trán hói của hắn ta, khiến hắn ta gi/ật mình, nhìn ta với đôi mắt đẫm lệ và bất bình. Ta nghịch ngợm chộp lấy kẹo hồ lô của nó và cắn quả hồ lô lớn nhất và đỏ nhất trên đầu. Tiểu hòa thượng bắt đầu khóc, ta vui vẻ nhai kẹo chua ngọt rồi nhón chân đi ra khỏi quán trà.
Gần đây lão trụ trì bị cảm nên chúng ta ghé qua hiệu th/uốc để m/ua th/uốc.
Tiểu hòa thượng giòn giã nói với đại phu rằng nó muốn mười cặp th/uốc trị phong hàn,khi đại phu gói th/uốc lại đưa cho nó, nhìn thấy ta, liền ngạc nhiên nói: "Ơ? Thanh niên c/âm?"
"...?" Lão thần y? Ông ta thực sự có tiền để mở hiệu th/uốc?
Vị tiểu hòa thượng nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của ta, nhìn ta rồi lại nhìn vị lão thần y: “Đại phu biết Thập Thập ca sao?”
"Ai da! Người này rất thân với lão!" Lão thần y nhìn ta hồi lâu nói: "Người trẻ tuổi, ngươi uống th/uốc không đúng cách, vẫn còn c/âm sao?"
"..." Ta gật đầu.
"Bệ/nh c/âm không trị nữa, ngươi có ý định đi tu sao?" Lão thần y thuận miệng nói, "Lấy thêm chút th/uốc đi, Tiết Phương!"
Ông ta gọi tên ai?
Tiết Phương?
Ta vô thức ôm bao gạo vào nách rồi kéo tiểu hòa thượng bỏ chạy, nhanh chóng quay trở lại ngôi chùa cổ.
Tiểu hòa thượng ngã xuống đất, chớp mắt, choáng váng một lúc rồi quay người lại nôn mửa khắp sàn.
Ta vỗ nhẹ lưng tiểu hòa thượng rồi bưng túi gạo vào bếp, long lo/ạn cào cào.
Tại sao Tiết Phương lại đi theo lão thần y?
Thôi bỏ đi, chẳng liên quan gì tới ta cả.