Bảy năm sau. Nhược Đào mười chín tuổi, còn ta ba mươi mốt. Nhược Đào sinh ra đã ngoan ngoãn xinh đẹp, sau khi tập luyện với ta mấy năm, kỹ năng của cô bé khá tốt, từ khi ta cho phép cô bé không đeo mặt nạ ra ngoài, cô bé ngày càng tự lập, tự nhận mình là một nữ anh hùng và đi khắp nơi hành trượng chính nghĩa. Những tin đồn trên phố lại bắt đầu đi theo hướng kỳ lạ: Con gái của Hồng Y Q/uỷ Diện là Hồng Y Nữ Hiệp; người kia là nghĩa nữ của Hồng Y Q/uỷ Diện; Không phải nghĩa nữ mà là nhân tình của hắn ta... Ta không còn làm sát thủ nữa, sau khi định cư ở kinh thành, ta rất hứng thú với vũ khí nên trở thành 1 thợ rèn vũ khí, mặt nạ q/uỷ treo bên khung cửa quán. Có một khoảng thời gian, người xung quanh tưởng ta đã giải quyết Hồng Y Q/uỷ Diện. Cho đến một ngày, có một nam tử đến hỏi ta có phải ta đã gi*t Hồng Y Q/uỷ Diện, ta thẳng thắn nói: “Ta chính là Hồng Y Q/uỷ Diện, Nhị Thập Thập.” Nam tử kia sợ hãi bỏ chạy. Nhưng công việc làm ăn của ta cũng phát đạt, Nhược Đào nói đó là vì mọi người phát hiện ra ta là người lạnh lùng nhưng rất tốt bụng. Vào ban ngày, ta chế tạo vũ khí theo yêu cầu còn ban đêm ta dành chút thời gian dựa theo trí nhớ chế tạo chiếc Toái Cốt xích mà người đó đã sử dụng theo trí nhớ. Năm đó khi lần đầu tiên ta gặp hắn, hắn một thân hắc y, trên tay cầm một sợi dây xích sắt, lông mày dài và đôi mắt sâu thẳm. Ta biết mình yêu hắn nhiều đến mức không thể quên hắn mà chấp nhận một người khác. Không có tin tức gì về hắn trong bảy năm, không biết hắn đã đi đâu. Nhược Đào c/ứu một quý công tử trên phố. Vị thiếu gia đã yêu cô bé ngay từ cái nhìn đầu tiên, hôm sau liền đến gặp ta đề thân. Nhược Đào rúc vào sau lưng ta, đỏ mặt nắm lấy tay áo ta: "Ca, muội..." "Mới qua 1 ngày đã đề thân. Làm sao muội biết hắn không lừa muội?" Ta từ chối ngay tại chỗ. Hai đứa lo lắng vội vàng giải thích với ta rằng chúng quen nhau đã lâu nhưng chưa tìm được cơ hội để bàn chuyện kết hôn nên mới hành động như vậy. Ta chẳng còn cách nào khác không đành chia c/ắt đôi nhân tình nên đồng ý. Nếu không đối xử tốt với Nhược Đào, ta sẽ gi*t cả gia đình họ. Vào một ngày đẹp trời, Nhược Đào đường đường chính chính xuất giá. Khi đưa Nhược Đào ra khỏi khuê phòng, đi ngang qua bàn trang điểm của cô, trông thấy những nếp nhăn trên trán của mình đã hằn sâu hơn nhiều. Có lẽ cô bé này thực sự khiến người ta không an tâm, khiến cho chàng trai phong độ này già đi vài tuổi. Tiếng chiêng trống náo nhiệt, sắc đỏ rực rỡ trải dài mười dặm, tạo nên khung cảnh vô cùng tưng bừng. Ta đã dành cho Nhược Đào của hồi môn lớn nhất kinh thành, không ai sánh bằng. Đứng trên tòa lầu cao nhìn đám rước dâu, ta hít một hơi dài như thể đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Tiếp theo... ta nên đi đâu? "Cô bé được gả đi rồi, huynh có muốn suy xét đến ta một chút không?" Ta sững người tại chỗ, một cánh tay vòng qua eo ta từ phía sau, hơi thở ấm áp của hắn phả vào gáy ta. "Bảy năm, Thập Thập. Ta đợi không nỗi nữa." "Cái gì……" "Nhược Đào xuất giá rồi, còn rất lâu nữa cô ấy mới có con cháu bên cạnh. Thay vì chờ đợi, chi bằng những ngày tháng đó ở bên cạnh ta." Đôi mắt Tiết Phương sâu thẳm, sau nhiều năm tính tình càng ngày càng bình tĩnh hơn. " Thập Thập, huynh không cần ta nữa sao?" Ta nắm lấy cổ áo hắn rồi cắn thật mạnh vào môi hắn, những giọt nước mắt nóng hổi trượt xuống, chảy vào khoảng trống giữa môi và lưỡi chúng ta đang giao nhau. Loạng choạng lao vào phòng với vòng tay ôm lấy ta, Tiết Phương ấn mạnh ta vào ghế, háo hức cởi quần áo của ta và hôn ta một cách dịu dàng. "Tiết Phương..." ta thở dài, ngẩng cổ lên, hắn cúi xuống liếm yết hầu của ta. Ta thoải mái bấu ch/ặt những ngón tay. Những ngọn nến lung linh và tấm rèm bay phấp phới. Tóc ta và hắn quyện vào nhau, không khí tràn ngập mùi hương của nhau. " Thập Thập ... Đừng đi..." Tiết Phương rưng rưng nước mắt, "Nếu huynh lại đi, ta sẽ trói huynh lại, nh/ốt trong nhà." Ta vừa chịu đựng nhịp điệu hung dữ của hắn vừa mỉm cười nói: "Ta sẽ không đi nữa." "Trong cửa hàng của ta có một sợi Toái Cốt xích dành cho ngươi. Nó giống hệt chiếc ban đầu... nó được làm từ thanh ki/ếm của ta. Ư a! Ngươi... nhẹ chút..." Rưng rưng nước mắt, ta thấy Tiết Phương mỉm cười hài lòng. “Thập Thập, tờ thông báo treo năm mươi hộp vàng treo thưởng cho đầu của Kim Cảnh Hiền thực chất là do ta đăng lên.” Tiết Phương nghịch tóc ta đưa lên chóp mũi ngửi. Ta không hiểu. Tiết Phương ngáp một cái, nằm xuống ôm ta, sau đó cắn vào gáy ta: “Ta chỉ muốn xem xem còn ai có thể mạnh hơn ta.” “…” Tính tình trẻ con: “Vậy ngươi có thấy ai mạnh hơn ngươi không?” "Ta thấy rồi." Hắn cười nói, " Thập Thập tiền bối mạnh hơn, lấy đi trái tim của ta..." “Được.” ta đẩy hắn: “Ngươi nấu gì cho ta đi, ta đói.” "Được thôi!" Hắn vội đứng dậy, mặc áo vào trong ánh nắng ban mai chiều vào hắn khi đang mặc áo, ta nheo mắt nhìn thân hình săn chắc của hắn, liếm liếm khóe miệng. Tiết Phương quay người cười nói: "Phu nhân đừng nóng vội, ta sẽ toàn lực hầu hạ cho nàng từ bữa ăn đến giấc ngủ." "Tên háo sắc , đang tìm cái ch*t à?" "Hahahahaha..." Ta tên là Thập Thập, trước đây là sát thủ, hiện tại là người yêu của Tiết Phương. Hắn tên là Tiết Phương, từng là một ám vệ nổi tiếng ở kinh thành, và hiện tại hắn ấy là người yêu của ta. Những tin đồn trên phố cuối cùng đã ngừng lan truyền. "Thì ra Hồng Y Q/uỷ Diện và Ám vệ kinh thành nổi tiếng là một cặp!" "Này! Người kể chuyện, ta lại cho ngươi ba lượng nữa. Nói cho mọi người biết, họ quen nhau khi nào vậy?" "Ừm... chuyện bắt đầu từ năm đó khi đội sát thủ kinh thành ám sát Kim Cảnh Hiền..." Tiết Phương và ta cùng nhìn lên khán đài và mỉm cười, còn hắn cầm chén trà cạ cạ vào ta . "Giữa tháng sáu năm đó, Ám vệ nổi tiếng ở kinh thành đã yêu Hồng Y Q/uỷ Diện ngay từ cái nhìn đầu tiên." Hoàn