Chương 218
Bệnh khó chọn lựa
“Mắng chửi anh xong rồi, thấy thoải mái không?”
Tống Thành híp mắt cười, bàn tay bên kia âu yếm xoa đầu cô vợ đang hóa con mèo khó tính của mình.
“Còn không đáng mắng à?” An Nhiên lườm hẳn. “Lúc trước còn tưởng anh là công tử thế gia uy nghiêm đính đạc. Không ngờ lại học đâu cách ăn nói như lưu manh ngoài đường thế không biết? Không đúng, lưu manh cũng không như vậy.
Căn người xong, hàm răng ê ẩm, tâm tình cũng thả lỏng không ít. An Nhiên để mặc cho “lưu manh” nhà mình tùy ý ôm. Hắn như thể sợ cô chạy mất, hai tay vòng rất chặt, kéo thân thế mềm mại kia sát vào lòng mình, hạ môi xuống vành tai cô thì thầm một câu làm cho cô muốn chui xuống đất, không bao giờ muốn trồi lên nữa: “Lưu manh này quả thực rất muốn em. Ngay cả nước kia, chỉ cần là của em, anh nhất định muốn uống.”
“Anh..” Cô đen mặt, vớ lấy cuốn sách ôn luyện mà Ân Lãm để lại trên bàn, phang cho hắn một cái thật lực. “Trật tự! Không cho phép nói linh Tỉnh!
