Chương 247
Không cầm được nước mắt
Sắc trời ngày càng tối muộn, hoàng hôn đã xuống thấp hẳn, chỉ còn lại một rặng mây đỏ hiền hòa phía xa An Nhiên khóc một hồi đã nguôi ngoai dần, lặng lẽ dùng tay áo chùi nước nước mắt. Vốn dĩ cô không phải người hay than thân trách phận, nhưng lần này đúng là khó tránh khỏi đau đớn trong lòng. Tự thấy mình phận hẩm duyên ôi, chỉ biết tủi thân mà khóc. Có đôi lúc cô nghĩ, nếu mẹ còn sống, có lẽ cô không phải chịu khổ như vậy.
Hoặc nếu ngày nhỏ cô chết đi cùng với mẹ, cũng không phải lớn lên ngậm đảng nuốt cay. Nhưng nghĩ lại, nếu một ngày cô chết, hẳn là cô sẽ mong Cá Chép được sống tốt, không muốn nó đi theo mình. Cho nên hẳn là mẹ cũng muốn cô tiếp tục sống thật tốt, thật hạnh phúc.

