Chương 5.
"Hai quý cô, ta vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của hai nàng, xin hỏi hai nàng có thời gian đến hoàng cung dạo một lát không?" Hoàng tử lễ phép hỏi.
"Dĩ nhiên, nhưng mà không biết ý vị công chúa này như thế nào." Cô gái kia hàm ý sâu xa nhìn về nàng tiên cá ngồi trên bãi cát.
Hai chân và váy dài của nàng tiên cá là dùng m/a thuật ngụy trang thành, trên thực tế, nửa người dưới của nàng vẫn là đuôi cá, không có cách nào đi trên mặt đất. Lời mời này khiến cho nàng hết sức khó xử.
Tôi vội vàng đi lên phía trước: "Điện hạ, thực không dám giấu giếm, công chúa vì c/ứu ngài mà bị mảnh vỡ thuyền đ/ập bị thương hai chân." Tôi hơi nhấc chiếc váy dài của nàng nên, để lộ ra vết m/áu trên đùi.
"Công chúa là vì ta cho nên mới bị thương, nếu như nàng không ngại, có thể bằng lòng cho phép ta ôm nàng trở về hoàng cung chữa trị hay không." Hoàng tử nhìn thẳng vào mắt nàng tiên cá, ánh mắt hắn vừa chân thành vừa tha thiết.
Nàng tiên cá không biết làm sao, ném ánh mắt về phía tôi xin giúp đỡ.
Tôi mỉm cười gật đầu.
Hoàng tử cẩn thận ôm lấy nàng tiên cá, như thể đó là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất thế giới vậy, hắn bước đi vững vàng, không chút tốn sức, quần áo trên người ướt nhẹp, bên dưới là đường cong cơ bắp rõ ràng, nàng tiên cá không dám cử động, chỉ đành phải co rút trong ng/ực hắn, gương mặt đỏ bừng vì vui sướng.
Nhìn một màn này, tôi vô cùng hài lòng.
Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy chút bất an chứ?