Chương 6
Một đám người uống rư/ợu trong hộp đêm.
Hạ Lê giống như một con thỏ trắng, lúc cô ta rót rư/ợu cho người ta, người nọ bèn giơ tay kéo cô ta vào lòng.
Lại còn vuốt ve khuôn mặt cô ta, cười ngả ngớn bắt cô ta rót rư/ợu.
Tôi không thể nào nhìn thẳng vào cảnh tượng này, đặc biệt là khi cô ta đang dùng cơ thể của tôi.
Hạ Lê cắn môi, vừa x/ấu hổ vừa tủi thân.
Ánh mắt như chực khóc nhìn về phía Cố Ảnh Từ, nhưng anh lại như Diêm Vương mặt lạnh, còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Hạ Lê đành chịu đựng tủi nh/ục, tiếp tục rót rư/ợu.
Rót cho từng người, từng người một, cô ta đã bị trêu ghẹo không biết bao nhiêu lần.
Cho đến khi đến lượt Cố Ảnh Từ.
Sắc mặt cô ta càng x/ấu hơn, nhịn không được xoa xoa bụng mình.
Nghiến ch/ặt răng rót rư/ợu cho Cố Ảnh Từ.
Rót rư/ợu xong…
Cô ta vừa muốn đi, Cố Ảnh Từ đột nhiên gọi cô ta lại: “Đứng lại, ai cho cô đi?”
“Cố Ảnh Từ, em hơi khó chịu, để em bảo đồng nghiệp của em đến thay được không?”
Cố Ảnh Từ lạnh lùng cười khẩy một tiếng: “Được thôi, chỉ cần cô uống hết chai rư/ợu này, tôi sẽ để cô đi.”
Hạ Lê không thể tin được: “Anh bắt em uống cái này ư?”
Khuôn mặt Cố Ảnh Từ đầy thờ ơ, cô ta cắn môi: “Cố Ảnh Từ, em đến tháng…”
Sắc mặt mang theo chút hy vọng.
Đôi mắt thờ ơ lạnh lẽo của anh hơi ngước lên: “Bây giờ chưa đến ngày đó của cô.”
Anh nhớ rất rõ.
Mắt Hạ Lê đỏ hồng: “Được! Em uống!”
Cầm lấy ly rư/ợu, từng cốc từng cốc đổ vào dạ dày, những giọt nước mắt tủi hờn trào ra.
Tôi thoáng thấy ánh mắt của Cố Ảnh Từ d/ao động.
Trái tim tôi chợt đ/au nhói.
Khoảng thời gian này ngày ngày tiếp xúc, anh đã động lòng rồi.
Người Cố Ảnh Từ đưa đến đều tưởng Hạ Lê đã đắc tội với anh, vốn chẳng phải người quan trọng gì.
Nói không chừng càng b/ắt n/ạt cô ta thậm tệ thì anh sẽ lại càng thỏa mãn.
Một tên đàn ông cà lơ phất phơ đi tới, ôm Hạ Lê vào lòng, chuẩn bị dẫn cô ta đi.
Cô ta đã say khướt, không còn nhận thức được gì nữa.
Cố Ảnh Từ cứ thế nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta, cho đến khi không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Tôi không thích Hạ Lê, nhưng cũng không muốn nhìn thấy cô ta tự chà đạp chính mình, làm hại đến cơ thể tôi.
Tôi ở bên cạnh gấp gáp gào to: “Cố Ảnh Từ, anh đang làm gì vậy! Hạ Lê cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé, anh mau đi giúp cô ấy đi!”
Anh ấy không nghe thấy, cứ ngồi đó như một pho tượng, những người khác cũng không dám lên tiếng.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng hét của Hạ Lê.
Cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa, đứng dậy xông ra khỏi phòng, nắm lấy cổ áo tên kia vung nắm đ/ấm:
“Ai cho mày động vào người phụ nữ của tao!”