Chương 7: Khiêu dâm đồi trụy bị bắt được
Nước trong phòng tắm rất lớn, tổng giám đốc Lưu không hề nhận ra có động tĩnh gì bên ngoài. Tô Mộc Yên đá một cái làm Chu Quế Phương nằm bất tỉnh, sau đó kéo bà ấy lên giường. “Cục cưng à, chuẩn bị xong chưa? Anh sắp ra rồi đấy.” Giọng của tổng giám đốc Lưu từ trong phòng tắm truyền ra. Tô Mộc Yên đáp lại một tiếng, nghiêng người trốn ở lối vào. Từ góc độ của cô vừa vặn có thể ghi lại mọi cảnh xuân trên giường. Trong bóng tối, tổng giám đốc Lưu mò mẫm đến bên giường, bỗng chốc đè lên giường, ôm Chu Quế Phương vào lòng. Khóe môi của Tô Mộc Yên hơi cong lên. Huyệt đạo mà cô chọc vào, không chỉ có thể khiến người ta bất tỉnh trong thời gian ngắn, còn có tác dụng kích thích tình dục nhất định. Đã đến lúc nên phát tác rồi. Quả nhiên một lúc sau, cô nghe thấy tiếng của Chu Quế Phương khế ngâm nga, âm thanh dâm đãng đột nhiên vang lên khắp căn phòng. Tô Mộc Yên cố gắng không phát ra tiếng động, giơ điện thoại lên, không nhìn hai người bọn họ, chụp lại hết những cảnh xuân trên giường. Đợi sau khi chụp được cũng kha khá, Tô Mộc Yên mới lặng lẽ rời đi. Nhưng ai mà có dè vừa ra khỏi cửa, ngước mắt lên, ánh mắt cô liền rơi vào một đôi mắt lạnh lùng. Cô hơi có chút giật mình, liền bị người đàn ông túm lấy cổ áo bế vào phòng tắm. Anh dùng một chân đóng cửa lại, đặt cô ngồi trên bồn rửa tay, sau đó hai tay vòng qua bao vây lấy cô, trong mắt phượng ánh lên vài tia lạnh lùng. Bởi vì khoảng cách quá gần, Tô Mộc Yên bị anh nhìn chằm chằm đến độ tim đập loạn nhịp. Ánh sáng trong mắt Mặc Bắc Hàn nhập nhòe, thấy cô cố ý tránh đi ánh mắt của anh, nghĩ rằng cô đang chột dạ, anh thấp giọng nói: “Sao cô lại xuất hiện ở chỗ như thế này?” Chỗ như thế này? Tô Mộc Yên nghe ra trong lời nói của anh có ý gì đó, nhướng mày nhìn anh, lại hỏi ngược lại: “Vậy sao anh lại ở đây?” Trong lòng Mặc Bắc Hàn lóe lên một tia tức giận, hầm hầm nói: “Nếu tôi không đến, sợ là trên đầu mọc cỏ luôn rồi nhỉ?” Tô Mộc Yên có hơi ngẩn người, trong đôi mắt bất chợt hiện lên vài tia giễu cợt, cô cong môi: “Mạc đại thiếu gia lại không tự tin về mình như vậy sao?” “Không tự tin?” Mặc Bắc Hàn khẽ hừ một tiếng, hai tay lại rút ngắn khoảng cách, ép cô xích lại gần mình. Anh hơi nghiêng người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, nở một nụ cười có chút nham hiểm: “Vậy để tôi cho cô thấy, cái gì gọi là tự tin?” Eo của cô đột nhiên siết chặt lại, như bị ai đó giữ lấy, không thể cử động. Nhìn thấy anh cúi đầu, đôi môi mỏng của anh càng lúc càng tiến đến gần mình, tim Tô Mộc Yên không biết tim mình vì sao mà điên cuồng đập loạn xạ, cô vô thức đưa tay bịt miệng anh lại: “Làm gì vậy?” Mặc Bắc Hàn nhìn thấy hai má cô ửng hồng, không nhịn được bật cười. Anh cố ý muốn trêu chọc cô, giọng nói trầm xuống một chút, chỉ có thể lọt vào tai Tô Mộc Yên, nghe rất dễ chịu. “Ở đây cũng không có ai, hay là chúng ta.” Cô đột nhiên nuốt nước miếng ừng ực, sợ hãi nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt. “Dừng dừng dừng?” Tô Mộc Yên vội vàng đổi chủ đề, hai tay che trước ngực: “Tôi sẽ nói cho anh biết vì sao tôi lại có mặt ở đây, anh đừng có mà kích động!” Người nào đó đạt được mục đích, hai tay nhàn rỗi khoanh trước ngực, dựa vào bồn rửa tay, trong ánh mắt ngập tràn ý cười nhìn cô: “Cô nói đi.”
Cái tên Mặc Bắc Hàn này thực sự là thâm sâu khó dò, Tô Mộc Yên không dám xí gạt anh ta, vì vậy mà vô cùng thành thật kể cho anh ta nghe ngọn ngành câu chuyện. Anh nghe xong, nụ cười trong mắt dần tắt. Ánh mắt dán chặt vào cô, trong lòng có chút dao động. Có thể thông minh mưu mẹo đối phó với mưu tính của Chu Quế Phương như vậy, xem ra trước đây cũng đã va vấp không hề ít. “Sau này đừng tự mình mạo hiểm như thế nữa, hôm nay chỉ là do vận may cô tốt, thoát khỏi kiếp nạn. Nếu như bị tổng giám đốc Lưu phát hiện, cô cho rằng mình có thể chạy thoát sao?” “Sau này có gặp những chuyện như thế, có thể tìm tôi giúp, đừng liều lĩnh” Giọng nói êm tai dễ chịu của anh lướt qua bên tai cô, còn mang theo sự kiên quyết khó có thể chối từ. Trong lòng cô thực sự cảm thấy có chút ấm áp. Trước giờ chưa từng ai nói với cô về những điều như thế. Cô vừa định mở miệng, lại nghe thấy nửa sau trong lời nói của người nào đó thoảng qua: “Nếu như cô chết, ai đến cho tôi khám bệnh nữa chứ?” "..." Sự ấm áp trong lòng Tô Mộc Yên trong nháy mắt liền biến mất. Cái thằng cha thần kinh này phải ăn nói thâm độc như vậy mới chịu được hả? Cô cười lạnh đáp lại: “Nếu như tôi chết, cũng nhất định phải làm anh tức chết. sâu. Mặc Bắc Hàn nghe thấy lời này, ý cười trên khóe môi càng thêm Sau đó Tô Mộc Yên lại nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không để bản thân phải rơi vào nguy hiểm, cũng không thích dựa vào đàn ông để giải quyết. Tôi có năng lực tự mình giải quyết mọi chuyện.” Mặc Bắc Hàn hơi nheo mắt lại. Người phụ nữ này, thực là khiến anh khó đoán mà. “Ừm, đi thôi.” Phía bên này cảnh sát đã phá cửa xông vào, ánh đèn sáng trưng chiếu vào hai người đang trong trận chiến kịch liệt trên giường. Chu Quế Phương rõ ràng tác dụng thuốc vẫn còn chưa hết, cả mặt đỏ bừng, mơ mơ màng màng nhìn vào đám người xung quanh. Nhưng giây tiếp theo đã hét lên một tiếng, trốn vào trong chăn, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy. Tổng giám đốc Lưu thấy tình thế nguy hiểm như này như muốn ngất đi, còn chưa kịp giảo biện thì đã bị còng tay đưa ra ngoài. Các phương tiện truyền thông bên ngoài, không biết lấy được tin tức từ đâu, sớm đã bố trí sẵn súng ngắn và đại bác, dán chặt mắt vào cổng lớn của câu lạc bộ. Một lúc sau, Chu Quế Phương quần áo xộc xệch xếch bị lôi ra ngoài, đầu tóc rối bù, những vết hắn lờ mờ mơ trên người không thể che giấu được, lộ ra trước mắt mọi người. Bà ta đã cố gắng hết sức để giơ hai bàn tay bị còng lên, che khuất mặt của mình. Nhưng số người đến vây xem rất đông. Một lúc sau, bức ảnh chính diện độ nét cao của bà ta cùng với tiêu đề bắt mắt đã nghiễm nhiên nằm trên top đầu tìm kiếm. Trong cuộc chơi này, Tô Mộc Yên đã nằm phần thắng.