Chương 1
Ta là Ngũ công chúa đương triều.
Sau ba tháng bất ngờ bị m/ù, ta bỗng nhiên phục hồi thị lực.
Nhưng lại nhìn thấy thị nữ h/ồn nhiên xinh xắn của ta đã biến thành một người da thịt th/ối r/ữa, ánh mắt đờ đẫn.
Khuôn mặt dịu dàng và hiền lành của bà vú bị một vết s/ẹo gh/ê r/ợn c/ắt ngang.
Ta sợ hãi nhìn về phía thị vệ thương ta nhất, A Chiếu.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên u ám, đưa tay ra khua trước mặt ta:
“Công chúa, người có thể nhìn thấy rồi sao?”
------
Ba tháng bị m/ù.
Cuối cùng ta cũng được nhìn thấy ánh sáng lần nữa.
Giường gỗ điêu khắc hoa lê, màn voan mềm mại gắn ngọc trai.
Ở cửa là bóng lưng ngồi trên ghế đẩu của Xuân Nha.
Nha đầu này chắc hẳn vừa ôm giỏ kim chỉ vừa nghĩ về món chân giò ở Thuận Phúc Lâu.
Đợi lát nữa ta phải nhéo cái má tròn đáng yêu của nàng cho đã mới được.
Ta mở to mắt, tham lam ngắm nhìn những vật dụng quen thuộc trong phủ công chúa.
Chống tay ngồi dậy, vui vẻ gọi:
“Xuân Nha, Xuân Nha.”
Lúc này, ta mới phát hiện tay mình còn đang nắm một mẩu giấy.
Giở mẩu giấy ra, một dòng chữ màu đỏ xuất hiện: “Đừng để người khác biết người đã nhìn thấy được!”
Bên ngoài cửa sổ sấm sét n/ổ vang.
Hạt mưa lộp độp rơi xuống mái ngói.
“Công chúa, người dậy rồi. Cần hầu hạ người thay y phục không ạ?” Xuân Nha vén màn ngọc lên.
Ta quay đầu, một gương mặt da thịt th/ối r/ữa, hốc mắt lõm sâu lọt vào tầm mắt.
“A!”
Ta sợ hãi vô cùng, vừa la hét vừa lùi về sau.
“Công chúa sao vậy?”
Vương m/a ma nghe thấy tiếng ta la cũng nối gót vào theo.
Chỉ thấy khuôn mặt hiền lành của bà bị một vết s/ẹo đ/áng s/ợ c/ắt ngang, hễ đổi nét mặt, vết s/ẹo dữ tợn đó cũng chuyển động theo.
“Đừng qua đây, hai người đừng qua đây!” Ta r/un r/ẩy co ro trong góc giường.
“Chắc là bị tiếng sấm vừa rồi dọa.” Xuân Nha nói, da thịt trên mặt lại không may may dịch chuyển.
Ta run run há miệng, nhớ tới câu nói trên mẩu giấy.
Đợi đã.
Lại một tiếng sấm sét vang vọng.
Tim đ/ập đi/ên lo/ạn, ta giả bộ vẫn không nhìn thấy, lấy chăn che khuất nhét mẩu giấy vào trong tay áo, nói:
“Sấm, ta sợ.”
“Đừng sợ, đừng sợ. Em và Vương m/a ma ở cạnh người mà.” Xuân Nha dịu dàng nói, cúi người vỗ lưng ta.
Khuôn mặt của nàng thật sự quá đ/áng s/ợ, ta vô thức nghiêng thân mình, né tránh bàn tay của nàng.
Thoáng chốc, đôi mắt đờ đẫn của Xuân Nha nhìn chằm chằm ta.
...
Da đầu ta tê dại.
Không dám hành động thiếu suy nghĩ, cúi đầu, chậm chạp dịch xuống giường.
“A Chiếu đâu?” Ta cẩn thận hỏi.
Mặc dù A Chiếu chỉ là một thị vệ nhưng là người đẹp nhất, thông minh nhất ta từng gặp.
Những bài giảng lúc trước ta nghe không hiểu, hắn ở ngoài cửa thư phòng chỉ nghe một lần mà đã có thể hiểu hết.
Nhị Công chúa Nạp Lan Tuyết vì b/áo th/ù ta mà vu cáo Xuân Nha tr/ộm đồ, yêu cầu đ/á/nh ch*t nàng. Cũng là A Chiếu tìm được bằng chứng c/ứu người, còn khiến Nạp Lan Tuyết bị cấm túc.
Nếu như là A Chiếu, hắn chắc chắn có thể làm rõ được việc gì đang xảy ra.
Thậm chí ta còn nghi ngờ có khi nào mẩu giấy kia là do hắn để lại?
“Công chúa, người thật là, hôm nay tiên sinh không nghỉ dạy, Từ thị vệ đương nhiên là đến học quán học rồi.”
“Nha đầu thối, công chúa mà cháu cũng dám m/ắng à.” Vương m/a ma cười m/ắng.
“Hì hì, công chúa, người không biết đâu, nghe nói Vương đại nhân lại bị phu nhân đuổi khỏi nhà ngay nửa đêm, lần này chăn gối đều vứt ra ngoài hết...”
Xuân Nha đỡ ta, cùng Vương m/a ma thay y phục trang điểm cho ta.
Nhắm mắt lại, chỉ nghe âm thanh.
Xuân Nha vẫn là nha đầu hoạt bát theo cạnh ta từ nhỏ, má núng nính, mắt cong cong, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển khắp kinh thành cho ta nghe.
Vương m/a ma thỉnh thoảng m/ắng yêu nàng, nói ta chiều hư con nhóc thối này rồi.
Nhưng hễ mở mắt.
Tất cả ấm áp sẽ biến mất như bọt nước tan vỡ...
Chỉ có hai người với khuôn mặt đ/áng s/ợ, không có biểu cảm đang nói chuyện.
Kỳ dị tới nỗi làm người ta sởn tóc gáy.
A Chiếu, ngươi mau quay về đi!
Ta sợ lắm.
Mưa bên ngoài rơi càng lớn.
Ta mặc kệ ngăn cản kêu người đẩy xích đu tới dưới hiên, ngắm màn mưa, nghiêm túc trông chờ.
Cuối cùng cũng đến buổi chiều, A Chiếu cầm ô, ôm hộp xách bước đi trong màn mưa.
“A Chiếu!”
Ta lớn tiếng gọi hắn, như thể gặp được vị c/ứu tinh.
A Chiếu vẫn đẹp như trong kí ức của ta, dáng người rắn rỏi, mặt đẹp như ngọc, không có vết s/ẹo dữ tợn đ/áng s/ợ.
Trái tim lơ lửng của ta hơi hạ xuống.
Nhưng sắc mặt của hắn lại lập tức trở nên u ám, đưa tay ra khua trước mặt ta:
“Công chúa, người có thể nhìn thấy rồi?”