Chương 1

Điềm Tâm Cương Hán
Cập nhật:
Phu quân của ta là Thái tử, hắn giả làm một đồ tể mất trí nhớ, cùng ta làm phu thê nghèo khó trong một ngôi làng nhỏ. Ta nghe thấy hắn và ám vệ nói chuyện: "Vân cô nương đối với điện hạ có ơn c/ứu mạng, lại si tình với ngài. Đợi ngài đắc thế, có nên phong nàng làm một thị thiếp?" Lý Nguyên Chiêu lạnh lùng nói: "Loại thô tục như vậy, cô không thể đưa nàng về Đông cung." "Ta và nàng vốn chỉ là duyên nước chảy mây trôi, thưởng cho nàng ngàn lượng hoàng kim, đã là ân huệ lớn lắm rồi." Ta đứng sau tấm ván cửa nghe lén, suýt nữa bật cười thành tiếng. Hắn không biết ta là người trọng sinh. Số tiền này, cuối cùng ta cũng chờ được ngày lấy. 1 Gần đây, ám vệ kia tới rất thường xuyên. Mỗi lần như vậy, Lý Nguyên Chiêu đều cố tình h/ành h/ạ ta đến k/iệt s/ức, như thể trên người ta hắn có bao nhiêu sức mạnh đều phải trút hết. Đợi đến khi ta mệt mỏi thiếp đi, hắn mới rón rén khoác áo ra khỏi phòng. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Chẳng lẽ, ngày hắn trở về cung đã cận kề? Ta đặc biệt cảnh giác, chờ lúc Lý Nguyên Chiêu đứng dậy, lén lút lại gần tấm ván cửa. Bên ngoài, hắn đang đứng quay lưng lại với ta, trò chuyện cùng ám vệ. Ta nín thở lắng nghe… "Điện hạ, ngày ấy càng lúc càng gần." "Về phần Vân cô nương... Ngài định xử trí thế nào?" Vừa nghe, ta bỗng cảm thấy hơi căng thẳng. Lý Nguyên Chiêu im lặng. Ám vệ lại nói: "Năm đó dù sao Vân cô nương cũng đã c/ứu mạng ngài. Nàng ấy đối với ngài si tình, nếu ngài có ý, sau này phong nàng làm thị thiếp cũng không sao..." Lý Nguyên Chiêu lúc này mới lên tiếng, giọng điệu cực kỳ thờ ơ: "Chúc Triều Vân, người thì h/ung h/ãn lại không biết chữ." "Loại nữ tử th/ô t/ục như vậy làm sao có thể mang về cung." "Ta với nàng ta vốn chỉ là duyên nước chảy mây trôi. Thưởng cho nàng ta ngàn lượng hoàng kim đã là ân huệ lớn lắm rồi." Bóng lưng của Lý Nguyên Chiêu khiến ta không nhìn rõ biểu cảm. Ta chỉ thấy dưới ánh trăng, ám vệ lắc đầu, dường như là thay ta tiếc nuối. Lúc này những lời nói còn lại của bọn họ đều tan biến trong tai ta. Chỉ có bốn chữ "ngàn lượng hoàng kim" cứ ong ong vang vọng. Ta kìm nén nụ cười không thể kiểm soát, nén lại niềm vui, nằm trở lại giường.