Chương 15
Đây là câu nói cuối cùng trong nhật ký của Lữ Hạo, tôi đóng nhật ký lại, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nguyên nhân quan trọng nhất là tôi không dám tin Lữ Hạo lại c/ăm h/ận tôi như vậy.
Không sai, "cậu ta" trong nhật ký rõ ràng chính là tôi.
Đầu mày nhíu ch/ặt, khi đó tôi làm mọi thứ vì coi đó là bạn bè, vậy mà trong mắt Lữ Hạo lại là khoe khoang giả tạo?
"Sao tư tưởng của cậu ta lại vặn vẹo như vậy?"
Bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn coi Lữ Hạo là bạn bè, vậy mà trong lòng cậu ta lại ẩn giấu suy nghĩ gi*t tôi.
Biết người biết mặt không biết lòng.
Vì sao đây?
Trong chốc lát, khó hiểu, nặng lòng, sợ hãi, lạnh lẽo, vô số cảm xúc dâng lên trong lòng, lúc này tôi mới hiểu rõ vì sao bản sao của Lữ Hạo vẫn luôn truy sát tôi không ngừng.
Bởi vì sự đố kỵ gh/en gh/ét tích tụ đã lâu, nội tâm của Lữ Hạo sớm đã tràn ngập á/c ý đối với tôi, mà tất cả những điều này, đã hoàn toàn bộc phát trong cuộc chiến ch/ửi nhau ở bình luận vào đêm đó.
Cơ duyên trùng hợp, tôi và Lữ Hạo đã lướt trúng một video, gặp nhau tại một khu bình luận.
Tuy chúng tôi không kết bạn nhưng cậu ta vẫn nhận ra tôi.
Bởi vì chỉ cần bấm vào trang chủ này sẽ lập tức nhìn thấy video cuộc sống hàng ngày của tôi.
Những video chia sẻ cuộc sống tươi đẹp trên trang chủ tôi có lẽ đều là đang khoe khoang và giả tạo.
Mà cũng do tài khoản của Lữ Hạo không có gì khiến cho tôi không nhận ra cậu ta, còn ch/ửi như t/át đối phương nữa.
Bị nh/ục nh/ã, cảm xúc tức gi/ận, gh/en gh/ét của Lữ Hạo đã đạt đến đỉnh điểm.
Ác ý mãnh liệt của cậu ta lại thêm tác dụng của thí nghiệm lúc trước đã thành công thực thể hóa, phân tách ra một bản thân tràn ngập ý muốn gi*t người.
Sau đó chính là những chuyện tôi gặp phải tối hôm đó.
Lữ Hạo phân tách cao độ tinh thần và thân x/á/c đã ngồi xe bus công cộng tới thẳng nhà tôi, nhưng khi ở trong hành lang chung cư cậu ta đã khôi phục lý trí.
Có lẽ là thí nghiệm không hoàn mỹ, hoặc là th/ù h/ận của cậu ta suy yếu, Lữ Hạo do dự cuối cùng đã bị cảm xúc của thực thể hóa nuốt lại cơ thể, sau đó gõ cửa nhà tôi, tới mượn vest.
Thế nên, trong hành lang chung cư đêm đó từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình Lữ Hạo.
Đáng tiếc, nỗi h/ận th/ù được giải phóng ra đến cùng lại không thể thu về, quái vật kia suy cho cùng vẫn là thực thể hóa, đã gi*t ch*t Lữ Hạo bản gốc.
Đó căn bản không phải gi*t người gì cả, hắn ta là vì phá vỡ hoàn toàn chiếc lồng vây nh/ốt mình mà lựa chọn gi*t người!
Lữ Hạo, là bị nỗi gh/en gh/ét đố kỵ của bản thân gi*t ch*t, bị á/c ý cắn trả.
Đây chẳng phải là tự làm tự chịu sao?
Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng bước chân, tôi quay phắt đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của Lữ Hạo.
Bản sao á/c đ/ộc đang cầm d/ao, nhìn chằm chằm vào tôi.
Nụ cười cứng ngắc, càng thêm vẻ q/uỷ dị khi qua ánh sáng trắng của đèn pin.
Quả nhiên, thứ này không vứt đi được.
Giây tiếp theo, lưỡi d/ao dài bổ mạnh về phía tôi, tôi ch/ửi bậy, né sang một bên, lưỡi d/ao ch/ém vào mép bàn, vạch ra một vết nứt sâu hoắm.
Tôi co giò bỏ chạy, dựa theo trí nhớ quẹo trái quẹo phải, ra sức đẩy cánh cửa trước mặt, cho đến khi chạy đến căn phòng nhỏ hẹp ở góc ch*t.
Tiếng bước chân dồn dập theo sát phía sau, tôi không dám do dự, một chân giẫm vào chất lỏng dưới chân tường, cẳng chân nháy mắt bị ngập nước.
"Chỗ này không sai, mình tìm được bồn tắm kia rồi!"
Nếu như nó không chịu giới hạn quy tắc vạn vật của thế giới bây giờ, vậy tôi chỉ có thể dùng cách tương tự để c/ứu chính mình, đây mới là mục đích thật sự của tôi.
Chịu đựng mùi tanh hôi gay mũi, tôi hít một hơi, ngồi sụp xuống, cơ thể chìm vào đáy bồn tắm.
"Ùng ục ùng ục."
Trong nháy mắt, tôi bị chất lỏng màu đỏ trơn trượt nhớp nháp bao phủ, toàn bộ thế giới đều chìm vào bóng tối và tĩnh lặng, trong làn nước vẩn đục tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đ/ập mạnh của chính mình.
Tôi nhắm ch/ặt hai mắt áp chế nỗi sợ, cố gắng gọi nỗi c/ăm h/ận từ sâu đáy lòng:
"DMM, cứ truy sát ông đây mãi không thôi, mày đợi đấy cho tao!"
Áp lực và nỗi sợ lâu dài lúc này đã hóa thành lửa gi/ận không có chỗ xả, cuồn cuộn không ngừng dâng lên trong lòng.
"Ông đây có tiền cũng có lỗi à? Tao coi mày là bạn, có gì tốt đều cho mày, kết quả là mày quay ngược lại h/ận tao? Thật là cho mày mặt mũi quá rồi!"
"Tao có thể nhận lương cao là vì tao có thực lực, mày không tìm được công việc tốt là vì mày không có năng lực, hiểu không?"
Tôi càng nghĩ càng tức, nếu không phải bị chất lỏng chặn miệng thì tôi đã ch/ửi thành tiếng rồi.
Nhưng giây tiếp theo, tôi cảm nhận được nỗi đ/au trên đỉnh đầu, cả nửa thân trên của tôi bị túm khỏi mặt nước.
Qua chất lỏng chảy ồ ạt trước mặt, tôi nhìn thấy khuôn mặt hung tợn quái dị của Lữ Hạo, tay trái hắn ta nắm ch/ặt tóc tôi, tay phải vung d/ao ch/ém cổ họng tôi.
"Toi rồi!"
Tôi co rụt vai, nhắm ch/ặt hai mắt.
Nhưng con d/ao không có ch/ém đ/ứt cổ họng tôi, trước ng/ực tôi bỗng nhiên chui ra một hình người được tạo thành do các sợi tơ màu đỏ.
Cậu ta lao về trước chắn cho tôi một cú tấn công này.
Miệng vết thương rợn người đó nhanh chóng lành lại, trực tiếp cuốn nửa lưỡi d/ao vào trong cơ thể.
Lữ Hạo không rút d/ao ra được, chỉ đành buông tay, hắn ta trừng mắt nhìn tôi, siết ch/ặt nắm đ/ấm đ/á/nh tới, nhưng tay chưa chạm được vào tôi đã bị chặn lại.
Bản sao thực thể hóa do cơn gi/ận của tôi chậm rãi bò ra khỏi cơ thể tôi, vật lộn cùng bản sao của Lữ Hạo, bọn họ gào thét lăn lộn dưới đất.
Tôi vội vã chạy đi, nhắm cơ hội này thoát khỏi phòng tắm.
Trong bóng tối, tiếng đ/á/nh nhau sau lưng vẫn vang vọng không ngớt.
Mặc kệ cả người ướt dính, tôi chạy thẳng xuống lầu không dám quay đầu lại nhìn, không ngừng đi/ên cuồ/ng chạy ra đường phố lúc đêm khuya.